Chương 137
Chương 137Chương 137
Chương 137
Cho nên đó cũng chỉ là vấn đề về tên gọi thôi, tên gọi có thể quan trọng bằng phú quý nửa đời sau không?
Tên gọi có thể thay thế cuộc sống bình yên trong tương lai không?
Thằng nhóc ngớ ngắn này chính là quá chính trực, bất kể thế nào thì cậu ấy cũng không thể tự mình hiểu rõ một điểm này.
Phó Văn nhìn lướt qua, ngược lại là cười nói: "Iôi không có hứng thú cướp đồ đệ của người khác."
Phó Vãn không có đồ đệ, nhưng cô cũng biết rõ quy củ. Các phái các ngành đều chỉ nhận một vị tôn sư. Nếu như muốn đổi đạo thuật khác thì chỉ có thể bái một người khác làm sư phụ.
Lúc này thì lại đến lượt Nghiêm Hoa thiên sư mù mờ, không bái sư thì làm sao mà đi theo học tập được? Ông trời ơi, chẳng lẽ vị Phó huyền tu này chỉ định để Tạ Khiêm làm một đệ tử ký danh hoặc đệ tử ngoại môn thôi à?
Cả đời này Nghiêm Hoa có tổng cộng hai chấp niệm.
Một, không vợ không con, ngũ độc đầy đủ.
Hai, ngoại môn đệ tử của Thiên Cực Huyền Môn không vào được nội môn bái sư.
Một thì thôi đi, ai bảo ông ấy muốn bước lên con đường huyền tu chứ, đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng cái thứ hai thật sự là tâm bệnh cả đời của ông ấy, chính là thường xuyên bị ác ma lấy ra kích thích ông ấy.
Sống hơn bảy mươi năm, cũng ở trên con đường huyền ty được gần sáu mươi năm, nhưng cả đời ông lại chỉ là một ngoại môn đệ tử bé nhỏ không thuộc dòng chính.
Tạ Khiêm có thiên phú như vậy, nếu như rơi vào kết cục giỗng như ông ấy, Nghiêm Hoa vẫn rất đau lòng.
Phó Vẫn còn nói: "Chuyện này không gấp, trở về rồi lại nói."
Lúc này lạ Khiêm mới đứng lên, Triệu Dương ở bên cạnh ngược lại là rất mong đợi, cậu ấy nắn ná tới nói: "Đầu bếp Phó, cô thấy thiên phú của tôi thế nào? Hay là nhận tôi đi2”
Đừng nhìn Tạ thiên sư không tình nguyện, cậu ấy rất tình nguyện!
Mấy người Tôn Xương Minh cũng sáng mắt lên, cũng bất giác lại gần: "Đầu bếp Phó, nhìn tôi đi, tôi cũng được."
"Hay là cô dạy tôi mấy chiêu sơ sơ đi? Chính là cái chiêu quét sạch toàn bộ âm hồn lúc nãy ấy."
Mấy người Tôn Xương Minh cũng nghĩ khá đơn giản, chỉ đơn thuần nhìn thấy lần này bị đưa tới Quỷ Thị một cách kỳ lạ, còn hoàn toàn không có sức chống đỡ, chỉ có thể để mặc cho những âm hồn này bắt nạt, vẫn nên học thêm hai chiêu để phản kháng lại thì tốt hơn.
Phó Văn liếc mắt: "Muốn học cái này? Có muốn tìm hiểu một chút về ngũ tệ tam khuyết” trước không?”
* Ngũ tệ tam khuyết là lý thuyết về số mạng. Ngũ tệ là "Quan, quả, cô, độc, tàn" (Mất vợ, góa chồng, mồ côi, cô đơn, tàn phế). Tam khuyết là chỉ trong số mạng thiếu ba thứ "Tiền, mạng, quyên".
Đám Tôn Xương Minh rất mộng bức, không biết cái này có ý gì, ngược lại là Tạ Khiêm ở bên cạnh giải thích một lượt.
Máy người vừa nghe thấy thảm nhất là không vợ không con, cô độc cả đời, nghĩ tới thủ đoạn vừa nãy của Phó Vãn lợi hại như thé, cha mẹ cũng qua đời từ hai năm trước thì lập tức dừng cái tâm tư này lại.
Nếu như sau này thật sự xảy ra chuyện thì vẫn là bỏ giá cao ra mời thiên sư về làm phép đi thì hơn.
"Đầu bếp Phó, vậy bây giờ chúng ta trở về chứ?" Chu Thiên Lỗi có chút sợ hãi trong lòng, anh ta nhìn Phó Vẫn vội vàng nói.
Anh ta không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
Phó Văn liếc nhìn anh ta: "Cậu mắt hết nhân quả rồi còn muốn đi như vậy à? Không vội, bây giờ ở đây đi dạo chút đã."
Phó Vãn thích tiêu tiền, trước kia ở Thiên Cực Huyền Môn không có tiền tiêu, nhưng bây giờ cô mang theo mấy cái túi tiền sống, tự nhiên sẽ muốn đi dạo.
Phó Vãn liếc nhìn đậu vàng trong tay Thắm Tử Khiên, cô vẫy tay với một lệ quỷ nhỏ mặc đồ đỏ đang trốn ở gần đó.
Cô gái nhỏ đáng yêu buộc hai bím tóc dè dặt cầm chiếc hộp đi tới, giọng nói ngọt ngào hỏi: "Chị ơi, chị cần đậu vàng không? Một cái giá một Hồn Châu, hoặc là tám vạn."
Phó Vãn nhìn nói: "Đắt quá, năm vạn một viên bán cho tôi."
Nhất thời sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi, Tạ Khiêm lập tức năm chặt kiếm gỗ đào trong tay, vừa nãy khó khăn lắm trái tim mới thả lỏng được chút lại lập tức trở nên căng thẳng. Tôn Xương Minh che mông suýt chút nữa khóc lên, vội vàng nói: "Đầu bếp Phó, quy tắc là không thể mặc cả giá, còn phải tăng giá trả tiền."
Đúng nói là quy tắc tăng giá trả tiền bất thành văn kia, Phó Vãn vừa mở miệng ra đã hung hăng bổ một đao xuống.
Đám người Tôn Xương Minh vừa nghĩ tới cảnh tượng khủng bố của cô gái nhỏ kia lúc nãy thay đổi sắc mặt trong nháy mắt thì chân cũng có chút nhữn ra.
Sẽ không định tới một lần nữa đấy chứ?
Thảm Tử Khiên che cánh tay bị đau kia của mình, nghĩ tới một màn vừa nãy kia thì cũng có chút Sợ hãi trong lòng. Đúng như dự đoán, những âm hồn xung quanh đều đã ném ánh mắt tò mò tới, cả nhóm người đều nổi hết da gà lên.
Trên mặt cô bé buộc hai bím tóc có chút do dự, cô bé nói: "Không được."
Quả nhiên!
Đã nói quy tắc của Quỷ Thị chính là đừng có mặc cả mà tăng giá lên trả.
Cô bé bê cái hộp đậu vàng, mặt nhăn lại nói: "Quá rẻ rồi."
Phó Vãn: "Tôi muốn tám viên, số lượng nhiều ưu đãi đi."
Đôi mắt cô bé lập tức sáng lên, nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Chị khách, hân hạnh hân hạnh." Nói xong cô bé đã vội vàng lấy tám viên đậu vàng nhỏ từ trong hộp ra đưa cho Phó Vẫn.
Phó Vãn quay đầu nhìn mấy người đã đần ra: "Trả tiền. Trả nguyên giá, đừng có coi tiền như rác.”
Thấy cô bé chỉ đeo một cái mã QR trên cổ, Triệu Dương lập tức rút điện thoại ra vào Wechat trả tiền.
Chuyển bốn mươi vạn.
Dựa theo lời dặn dò của Phó Vãn, cậu ấy cũng không chuyển thừa một hào nào.
Cô bé nhận được tiền cũng không có bất cứ dấu hiệu phát tác nào, cô bé khom người với Phó Văn, sau đó bê cái hộp đựng đậu vàng xoay người rời khỏi, nhìn thấy phía trước có khách hàng lại tiến lên ngọt ngào hỏi: "Quý khách, có cần đậu vàng không? Giá một viên Hồn Châu hoặc 8 vạn tệ. Đã rất rẻ rồi, không được mặc cả giá nữa nếu không tôi sẽ tức giận.”
Vẫn là cái giá lúc đầu kial
Mặc dù là Nghiêm Hoa thiên sư là khách quen của Quỷ Thị này nhưng ông ấy cũng có chút mờ mịt, cái gì mà quy tắc bất thành văn của Quỷ Thị, ở chỗ của Phó Văn thì chẳng là thứ gì sắt.
Cô không chỉ không tăng giá mà cô còn mặc cả giá!
Vậy cô bé lệ quỷ nhỏ bán đậu vàng kia thành thực giống cái gì. Quả nhiên là vừa nãy cô bé coi bọn họ thành quả hồng mềm mà điên cuồng bóp, điên cuồng bắt nạt.
Ánh mắt của Nghiêm Hoa lão thiên sư lóe lên một tia sáng, được đấy, cái này được đó, nhìn xem đồ đệ ngốc này của ông ấy đã ôm được cái đùi vàng như thế nào này!
Nghiêm Hoa đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Ông quỷ vẫn luôn rất lắm mồm tại sao lại không nói chuyện? Tại sao không chế giễu ông ấy là thiên sư phế vật? Đột nhiên an tĩnh như kê* khiến ông ấy rất không quen.
*An tính như kê: từ thường dùng trong giới fan, dùng để chỉ một đám fan hâm mộ đang ôn ào đột nhiên yên tĩnh lại
Nghiêm Hoa đột nhiên cảm thấy tương lai tuổi già của mình có thể sẽ trở nên vô cùng vui vẻ liền không nhịn được mà nở nụ cười tươi.
Thảm Tử Khiên nhìn đậu vàng trong tay rồi lại nhìn Phó Vãn đưa hạt đậu cho Đoàn Đoàn, đề Đoàn Đoàn phân phát cho mọi người.
Chẳng lẽ, anh ta chính là cái người tiêu tiền như rác mua với giá gốc trong miệng Phó Vãn à?
"Rốt cuộc đây là thứ gì thế?" Chu Thiên Lỗi mượn ánh trăng trên đỉnh đầu nhìn đậu vàng trong tay, sau khi đánh giá nặng khoảng 2gram, trông bình thường không có gì lạ, cũng không biết là để làm gì.
Thấy Phó Vãn mua, bọn họ cũng chỉ đành mua lại.
Có Phó Vãn ở đây họ cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Sau đó Phó Vãn đi dạo phó, mặc dù nói Quỷ Thị là nơi không ai quản lý lại tốt xấu lẫn lộn, nhưng cũng không ngăn được việc đây là nơi mà âm hồn và các tu sĩ trao đổi hàng hóa, quả thực cũng có thể kiếm được rất nhiều đồ.
Trên các gian hàng có rất nhiều pháp khí, mặc dù Phó Vãn có thể tự chế ra được, nhưng chung quy lại phải động thủ sẽ làm lỡ thời gian, có thể mua được ở bên ngoài thì không cần phải lãng phí thời gian đi tự chế.