Chương 138
Chương 138Chương 138
Chương 138
Phó Vãn biết cha mẹ cô vừa mới nhận chức ở U Minh, trong âm trạch trừ đồ đạc cơ bản ra thì những thứ đồ khác không nhiều, ngược lại có thể sắm thêm.
"Bản cao cấp của mèo đen có thể liên thông các trang mạng lớn của dương gian, hiện tại không cần phải lo về những bộ phim kháng chiến cổ đại, hiện đại mới nhất, có hiện bình luận thì không cần trả phí hội viên gì đó. Giá hai Hồn Châu hoặc mười lăm vạn nhân dân tệ."
Cái này khá tốt, bình thường mẹ cô thích xem tivi, có lúc còn có thể tự mình diễn một đoạn nữa.
Phó Vãn quay đầu, Triệu Dương lập tức hiểu ra, tiến lên phía trước nói: "Để cho chúng tôi một cái."
Chẳng trách Phó Vãn không mang điện thoại đi!
Mặc dù họ không trả tăng giá nhưng ông chủ tiệm nhìn thấy trán của Phó Vẫn xong thì lập tức lại vui vẻ ra mặt hét lên: "Hân hạnh hân hạnh!”
"Vòi hoa sen thông minh Minh Hải, tự động nối liền Minh Hải, giúp bạn có thể tắm bằng nước ở Minh Hải cả vào buổi sáng, làm một âm hồn sạch sẽ, kiếp sau được đầu thai vào chỗ tốt, ba Hồn Châu hoặc bảy trăm triệu minh tệ."
Triệu Dương nhận được ánh mắt của Phó Vãn, lập tức cầm điện thoại di động tiến lên hỏi: "Ông chủ, có thể trả nhân dân tệ không? Wechat."
Thương lái mặt mũi tươi cười: "Có thể, có thể."
Triệu Dương quét mã QR, mua được vòi hoa sen thông minh sau đó tiếp tục đi dạo.
"Tiệm thọ y*, tiệm thọ y, kiểu dáng của nam nữ đều có, mới nhất quý này, mới nhất quý này! Các vị khác vào tiệm xem xem?”
*Tiệm bán đồ cho người chết
Tôn Xương Minh bước nhanh lên: "Đầu bếp Phó, tôi trả cho cô. Cô thích kiểu nào?"
Hiểu rồi, Phó Vãn đây thật sự chỉ đơn thuần là đi dạo phố. Phụ nữ mà, bất kể là làm nghề gì thì đều thích dạo phố mua đồ. Như vậy thì sao có thể để cho một mình Triệu Dương khoe mẽ được?
Tiêu tiền mà thôi, trong nhóm người bọn họ có ai mà không có tiền chứ?
Phó Vấn liếc nhìn cái tay ở sau mông anh ta, chân thành nói: "Tôi cảm thấy cậu vẫn nên tự đổi quần cho mình đi thì tốt hơn."
Cũng không thể để mông trần đi cả đường chứ? Đi cùng với anh ta cả đoạn đường rất mắt mặt.
Tôn Xương Minh khóc không ra nước mắt: "Nhưng, nhưng đây là tiệm thọ y mà."
Phó Vãn: "Đều là bán quần áo, mặc tạm đi."
Chu Thiên Lỗi ha ha cười to, anh ta khoác lên cổ Tôn Xương Minh nói: "Đúng đó, đầu bếp Phó nói không sai, mặc tạm đi, dù sao sau này chết rồi cũng phải mặc thọ y, trải nghiệm trước một lần cũng không có gì...”
Tôn Xương Minh không còn cách nào khác, lúc Phó Văn đang chọn thọ y, anh ta chỉ đành căng da đầu đi chọn cho mình một chiếc quần dài màu đen trông khá bình thường.
Phó Vẫn suy nghĩ U Minh sẽ phát đồng phục làm việc, cho nên chỉ mua hai bộ mặc ở nhà cho cha mẹ.
Tôn Xương Minh quẫn bách cằm quần thọ y mặc vào trong cùng, còn cái quần bị rách của mình thì mặc ở bên ngoài, sau đó đi từ phòng thay đồ ra quét mã trả tiền.
Lúc này đám phú nhị đại này thật sự hiểu rồi Phó Vãn nhìn trúng cái gì thì tranh nhau trả tiền, chỉ sợ tụt lại phía sau.
"Lý Thành Chí, đến phiên: tôi, đến phiên tôi trả tiền rồi, vừa nãy cậu đã trả tiền rồi, có thể có chút quy tắc trước sau không? Để tôi cũng trả nữal"
Không tiêu chút tiền cho Phó Vãn trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, còn mơ hồ có chút bất án.
Lý Thành Chí liếc Chu Thiên Lỗi một cái: "Tốc độ tay của cậu chậm còn trách tôi à?”
Dứt lời Lý Thành Chí lại quay đầu nở một nụ cười nịnh nọt với Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, những thứ này cô thích là được, giá cả không phải vần đề."
Nghiêm Hoa đi theo ở đằng sau nhìn mấy tên phú nhị đại chân chó kia, ông ấy lập tức dùng một ánh mắt hận không thể luyện sắt thành thép nhìn Tạ Khiêm.
Cái tên đồ đệ ngu ngốc này!
Mắt thấy Phó Vãn lại đang nhìn tới nhìn lui ở gian hàng phía trước, Nghiêm Hoa nhanh tay lẹ mắt đây mạnh một cái sau lưng Tạ Khiêm, đi tới trước mặt cô nhanh hơn nhóm Triệu Dương một bước.
Tạ Khiêm quay đầu nhìn Nghiêm Hoa mặt đầy mong đợi, cậu ấy lấy điện thoại của mình ra sau đó lại đi ra ngoài. Nghiêm Hoa nhìn đám phú nhị đại đang tranh đoạt trả tiền cho Phó Vãn, ông ấy đứng ở bên cạnh không thể tin nổi mà nhìn Tạ Khiêm: "Ta đã đẩy con vào trong rồi, sao con lại không có chút đầu óc nào thế? Bình thường vi sư dạy con đều uỗng công rồi à?"
Tạ Khiêm trầm mặc mở wechat của mình ra, nhắn vào ví tiền.
Trên trang đó sáng lên 2153. 2 tệ khiến ông già đau cả đầu, hóa ra tất cả tài sản của đồ đệ nhà mình cũng không nhiều bằng con số lẻ của đám phú nhị đại kia.
Một lúc lâu sau ông già chỉ có thể đau lòng ôm đầu mắng một câu: "Con là cái đồ quỷ nghèo!"
Tạ Khiêm cũng không quá xem trọng tiền tài ngược lại cũng không vấn đề gì.
Nghiêm Hoa đẩy Tạ Khiêm, lắm bằm bên tai cậu ấy: "Con ngốc à, không có tiền còn không bỏ sức ra? Đi giúp đỡ khiêng đồ làm vệ sĩ đi.”
Tạ Khiêm chỉ chỉ Thẩm Tử Khiên, người đàn ông không nói lời nào, cũng không tranh trả tiền cho Phó Vãn, nhưng tất cả những đồ đã thanh toán kia đều là anh ta xách hết. Lúc này trong tay Thắm Tử Khiên là túi lớn túi nhỏ, sắp thành một cái giá treo đồ đến nơi rồi.
Nghiêm Hoa thiên sư nhìn đám người bọn họ, lập tức lạnh lùng a lên một tiếng.
A, bọn họ cũng phân công rất rõ ràng đấy chứ. Nghiêm Hoa nhìn Đoàn Đoàn, quyết định đích thân thị phạm cho nghịch đồ, hỏi: "Bạn nhỏ, cháu có mệt không, có muốn ông ôm cháu đi không?"
Đoàn Đoàn đang là lúc tinh lực dồi dào, không cảm thấy mệt chút nào, cậu bé ngượng ngùng từ chối Nghiêm Hoa: "Không cần đâu ông Nghiêm, Đoàn Đoàn có thể tự mình đi."
Nghiêm Hoa cũng không buôn, ngược lại ông ấy nhìn thấy gương mặt nghi ngờ, không hiểu gì của Tạ Khiêm thì rất cạn lời.
Không cần biết sự ân cần của con có thành công hay không, nhưng lộ mặt và không lộ mặt là hai ý nghĩa khác nhau.
Bỏ đi, sợ là đồ đệ ngu ngốc này của ông ấy không học được rồi.
Lúc nội tâm Nghiêm Hoa đang điên cuồng bốc phốt Tạ Khiêm, sắc mặt của âm hồn xung quanh và các tu sĩ đột nhiên có chút biến đổi, ánh mắt đồng loạt nhìn tới dòng sông quanh co ở trung tâm Quỷ Thị, một ngọn minh đăng màu đỏ nhạt đáp từ trên xuống.
"Thành phố trên của Quỷ Thị bắt đầu rồi."
Nghiêm Hoa giải thích: "Quỷ Thị phân thành thành phố trên và thành phố dưới, nơi mà chúng ta đang ở là thành phố dưới, đồ giao dịch của thành phố trên... Ừm... Có chút không thể miêu tả."
Phó Vãn nhìn tay xách đồ của Thảm Từ Khiên đều trắng rồi, mua đồ cũng được kha khá rồi bèn dừng suy nghĩ muốn tiếp tục lại, cô nói: “ĐI thôi. ˆ
Ông già Nghiêm Hoa lại nói: "Thành phố bên dưới thì âm hồn tu sĩ nào cũng có thể tùy tiện đi dạo, nhưng thành phố trên thì không giống, bọn họ có cơ chế xét duyệt."
Nghiêm Hoa chỉ chỉ minh đăng màu đỏ nhạt đáp từ trên xuống, nói: "Bỏ đậu vàng nhỏ vừa nãy vào trong minh đăng, nếu như minh đăng bay ngược lên thì đại biểu cho việc có thể tới thành phó trên.”
Trước kia ông ấy cũng muốn lên thành phố trên để mở mang kiến thức, đáng tiếc là tốn tám vạn mua đậu vàng lại không có tư cách vào trong, tám vạn tệ trôi theo dòng nước khiến ông ấy cực kỳ đau lòng, từ đó trở đi không bao giờ nghĩ tới nữa.
Chu Thiên Lỗi không nhịn được mà hóng hớt chen vào: "Sao Nghiêm thiên sư lại hiểu như vậy?"
Lúc này Nghiêm Hoa có chút ngượng, ông ấy không tiện nói ông là khách quen của cửa hàng pháp khí ở Quỷ Thị trước mặt đồ đệ.
"Đầu bếp Phó, vậy bây giờ chúng ta bỏ đậu vàng vào trong minh đăng à?" Triệu Dương hỏi.
Bọn họ chẳng qua chỉ là người bình thường, chỉ sợ là cũng phải lãng phí tiền.
Phó Vãn nhắc chân đi tới thành phố trên: "Đuổi theo."
Quy tắc của Thiên Đạo cô còn chẳng để vào mắt chứ đừng nói là quy tắc của một cái Quỷ Thị nhỏ nhoi này.
Phó Vãn ngại phiền phức.
Thế là một đám người nhanh chóng đi theo sau Phó Vẫn, dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám tu sĩ và âm hồn đi tới thành phó trên, cả quãng đường không chút trở ngại nào.
Âm khí ở thành phố trên nặng hơn, sắc mặt mấy người Chu Thiên Lỗi trắng bệch, chân và bụng đều đang điên cuồng run rấầy, cũng chỉ có Triệu Dương là sắc mặt còn bình thường.