Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 140 - Chương 139

Chương 139 Chương 139Chương 139

Chương 139

Phó Vãn thấy vậy thì điểm lên giữa mi tâm bọn họ một lượt, lúc này nhóm người mới cảm thấy mình sống lại.

Phó Vãn nhìn Thắm Tử Khiên lại nói: "Ngọc bội gia truyền của nhà cậu là đồ tốt, không cần phải vì ở cùng với Lưu Vĩnh Ninh mà đến ngọc bội cứu mạng cũng tháo ra trả về nhà."

Sắc mặt Thẩm Tử Khiên lúng túng trong chốc lát. Gia cảnh của Ninh Ninh không tốt lắm, gia tộc nhà anh ta coi thường Ninh Ninh, vì chống lại gia tộc mà anh ta không cần bất cứ thứ gì mà ra ngoài khởi nghiệp, chính vì thế mà đến cả ngọc bội gia truyền có thể cứu mạng trong truyền thuyết đã được truyền thừa hơn nghìn năm trên cổ cũng tháo ra.

Ai biết Phó Vãn lại nói nó thật sự có hiệu quả, Thảm Tử Khiên có chút hồi hận rồi.

Thành phố trên chìm ngập trong sương đêm dày đặc, đèn đỏ bóng xanh, bóng ma trùng trùng.

Ở lối vào có nhóm bảo vệ, Phó Văn ra hiệu cho mọi người giao đậu vàng ra.

Đội trưởng đội bảo vệ nhìn bọn họ một vòng, cuối cùng sau khi ánh mắt đặt lên người Phó Văn thì vẫn để cho bọn họ vào.

Chu Thiên Lỗi vô cùng hưng phấn: "Đây chính là cảm giác được đại lão đưa đi bay à2 Dm, chúng ta như thế này chính là đãi ngộ Vip đúng không?”

Cảm giác trải nghiệm này quá tuyệt!

Đám phú nhị đại bọn họ có gì mà chưa từng trải nghiệm chứ? Mặc dù lần này hung hiểm nhưng là chuyện mà những phú nhị đại khác dùng cả đời cũng không có cách nào trải nghiệm.

Nghiêm Hoa cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, ông ấy cũng chưa từng tới thành phố trên của Quỷ Thị, cảm giác mới mẻ kia mạnh mẽ ập tới.

Nhìn chỗ nào cũng cảm thấy rất mới lạ.

Đồ vật bên trong thành phó trên mới là đồ tốt của giới tu sĩ hiện tại. Tạ Khiêm nhìn thấy một đám người xuất hiện ở góc đường, các tu sĩ và âm hồn đều tụ tập lại với nhau, cậu ấy nhìn một lát rồi nhắc nhở: "Phó tiền bối, giáo sử Quách Lộ Thanh còn cần một ngọc bài linh khí, hình như bên kia là ngọc bài đó."

Nơi chuyên bán thậm chí là đấu giá ngọc bài linh khí.

Phó Vãn liếc một cái nói: "Có chút đắt."

Bọn họ nghe một cái, chỉ riêng đấu giá đã mấy chục Hồn Châu, thậm chí là hơn trăm Hồn Châu, nếu đổi thành nhân dân tệ thì chính là năm trăm vạn.

Nếu như thật sự đấu giá được có lẽ sẽ không ít hơn nghìn vạn. Trong tiểu thuyết, loại tình huống như thế này chắc chắn sẽ xuất hiện giá cao ngoài ý muốn.

Nhóm người Chu Thiên Lỗi nhìn số dư tài khoản, gom lại với nhau có lẽ là đủ, cùng lắm là mua một niềm vui cho Phó Vãn.

Thảm Tử Khiên mở miệng: "Tôi thường xuyên tới chỗ đấu giá, để tôi mua.”

Phó Vãn lắc đầu: "Không cần, không tiêu tiền lãng phí."

"A... Xấu hỗ xấu hổ!" Đoàn Đoàn vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên đỏ bừng mặt, cậu bé dùng bàn tay nhỏ che mắt của mình lại.

Chỉ thấy trong lầu các cách đó không xa có một nam tu sĩ đang ôm một nữ âm hồn táy máy tay chân. Nhóm người bọn họ trừ Đoàn Đoàn ra thì đều là người trưởng thành, nhưng vẫn rất ngại.

Lý Thành Chí ho khan một tiếng: "Đây, đây không phải là khu đèn đỏ của U Minh đây chứ?"

Tại sao làm ma rồi mà vẫn nghĩ tới loại chuyện kia thế?

Phó Vẫn vẻ mặt dửng dưng: "Nhu cầu tự nhiên, bản năng của con người, không hè gì."

Phó Văn lại nói: “Đi xem xem.”

Bọn họ vội vàng đi theo Phó Văn, đi tới nơi sâu hơn trong thành phố trên của Quỷ Thị.

Trên con đường này, cũng thấy rất nhiều âm hồn xinh đẹp lễ độ cung kính đi theo sau một vài tu sĩ nào đó, còn có tu sĩ nghênh ngang ngồi trên quỷ kiệu cho âm hồn khiêng, dáng vẻ như phú thái lão gia vậy.

Cấp bậc phân chia rất rõ ràng, nhóm Triệu Dương nhìn đủ rồi thì chợt có chút hiểu ra tại sao Quỷ Thị lại là nơi không ai quản lý rồi.

Nghiêm Hoa nói: "Bọn họ hình như là quỷ nô quỷ bộc, chuyên hầu hạ chủ nhân. Lúc trước tôi nghe nói thành phố trên của Quỷ Thị sẽ có nơi giao dịch quỷ nô."

Triệu Dương khó tin nói: “U Minh vẫn chưa phá vỡ chế độ quân chủ à?"

Sự chèn ép quá nguyên thủy khiến nhóm Triệu Dương cảm thấy khó chịu.

Bọn họ thấy nhìn thấy từng âm hồn bị nhốt trong cái lồng cực lớn, trên đỉnh lồng có một ngọn lửa màu đỏ nhạt u ám, âm hồn bị nhốt bên trong có nam có nữ, mặc dù gương mặt đều tái nhợt nhưng lại có vẻ ngoài rất ưa nhìn.

Đủ để đoán ra được vẻ ngoài của họ lúc còn sống.

Chu Thiên Lỗi nhìn mà lạnh cả sống lưng, không nhịn được chân thành nói: "Sau này phải sống cho thật tốt, nếu không sau khi chết có thể thuận lợi đi đầu thai chính là vận may tốt, vận may không tốt thì sẽ bị người ta bắt đi làm tài nguyên.”

Không phải làm quỷ nô quỷ bộc thì chính là bị đem đi làm việc khác.

Nhóm Triệu Dương rối rít gật đầu, cái khác thì không nói, chỉ một chuyến đi tới Quỷ Thị này thôi, cảm xúc lớn nhất của bọn họ chính là phải sống thật tốt.

Đừng có nghĩ sau khi chết là hết, có thể những ngày tháng sau khi chết còn đau khổ hơn lúc còn sống ấy chứ.

Người sống còn có số tuổi thọ, âm hồn thì mẹ nó không có số tuổi thọ đâu, đó chính là nỗi giày vò mắt thường có thể thấy được.

Ma nữ mặc đồ màu trắng ngồi trong lồng, mê mang nhìn người qua đường ở bên ngoài, ánh mắt của cô ta lập tức tụ lại trong nháy mắt Tôn Xương Minh nhìn qua, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Xương Minh.

Ánh mắt kia dọa Tôn Xương Minh sợ chết khiếp, nhưng nghĩ tới Phó Vãn ở bên cạnh thì anh ta lại to gan nhìn sang.

Quan sát kỹ càng, Tôn Xương Minh kinh hãi nói: "Cô, cô có phải chị gái số 18 trong game Minh thê không?”

Số 18 là minh thê mà Tôn Xương Minh thích nhất trong trò chơi này, lúc chơi game anh ta cũng đã nạp rất nhiều tài nguyên.

Nhưng từ sau khi phát hiện trò chơi này có vấn đề, Tôn Xương Minh cũng không dám đăng nhập nữa.

Ma nữ mặc đồ trắng gần như dán lên cạnh lồng, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Tôn Xương Minh, có vẻ như không ngờ tới Tôn Xương Minh thật sự có thể đến Quỷ Thị, còn tới chỗ thành phố trên này nữa.

Cách lớp màn hình điện thoại cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này sau khi nhìn kỹ thì lại phát hiện ma nữ mặc đồ trắng này thật sự rất xinh đẹp, gương mặt tái nhợt ngược lại khiến cho cô ta càng thêm đáng thương hơn.

Đây không phải chính là minh thê của Tôn Xương Minh sao?

Vốn dĩ Tôn Xương Minh cực kỳ căm ghét trò chơi khủng bố suýt thì lầy mạng của mình này, nhưng nhìn thấy ma nữ mặc đồ trắng giống như một con súc vật bị nhốt trong lồng, lúc nhìn thấy anh ta, đôi đồng tử cô ta như cháy lên, nhưng lại không biết nên đánh giá như thế nào. Nghiêm Hoa nhìn khắp nơi, nói: "Hình như đây là nơi mai mối minh hôn... Đưa tiền là có thể cưới minh thê.”

Triệu Dương lập tức nhớ tới hai người minh thê sinh đôi kia của Ngô Quân, không phải là mua từ chỗ này về đấy chứ?

Tôn Xương Minh bị ánh mắt của ma nữ mặc đồ trắng kia nhìn đến mắt tự nhiên, anh ta chỉ có thể cầu cứu nhìn Phó Vãn hỏi: "Cô ấy..."

Phó Vãn gật đầu: "Nhân quả của cậu tới rồi."

Bọn họ cũng coi như là dính dáng tới nhân quả thông qua trò chơi Minh thê khủng bố kia, cho nên cân phải tiến hành cắt đứt. Vẻ mặt Tôn Xương Minh đau khổ nói: "Nhưng sau này tôi vẫn muốn cưới vợ là người sống."

Tôn Xương Minh có chút nghẹn ngào, trước kia yêu cầu của anh ta đối với một nửa kia là xinh, dáng người đẹp, giọng nói ngọt ngào, bây giờ anh ta cảm thấy... Là người sống đã tốt lắm rồi.

Tôn Xương Minh nhìn ma nữ mặc đồ trắng kia muốn khóc nhưng lại không khóc nổi, cô ta chỉ có thể giơ cánh tay run rấy tới chỗ anh ta, ý muốn cầu cứu quá rõ ràng.

Tôn Xương Minh có chút mềm lòng hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, vậy có thể nào mua về nhưng không thật sự gả cho tôi được không?” Phó Vẫn nhướng mày, trêu chọc hỏi ngược lại: "Đàn ông thích cứu phong trần như vậy à?"

Tôn Xương Minh xấu hỗ.

"Nói như vậy thì tôi cũng có nhân quả với chị gái số 88 kia à? Vậy tôi, vậy có phải là tôi cũng phải bỏ tiền ra chuộc thân cho cô ấy không?" Lý Thành Chí khóc không ra nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment