Chương 143
Chương 143Chương 143
Chương 143
Một chồng khế ước minh hôn bị ném xuống đất, Bạch vô thường đốt lên ngọn lửa U Minh, bỗng bùng lên ngọn Âm Hỏa mạnh mẽ, ánh lửa ngút trời chiếu sáng toàn bộ Quỷ Thị.
Chúng nó được tự do, gông xiềng vô hình cuối cùng cũng bị cháy hết sạch.
Những âm hồn mang gương mặt trắng bệch nhìn ánh sáng của ngọn lửa cháy rực, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười, im lặng mà khóc không ra nước mắt.
Không ngờ rằng, một ngày nào đó chúng nó vậy mà thật sự có thể thoát khỏi nơi minh hôn này, cũng có ngày đi đầu thai. "Cảm ơn đại nhân." Dưới sự dẫn đầu của nữ quỷ áo trắng, chúng nó cúi người chào thật sâu với Phó Vẫn cùng nhóm Quỷ Soa.
"Đại nhân, vậy trước hết chúng ta xử lý chuyện của Ú Minh đi." Hắc vô thường mở miệng.
"Chờ một chút." Phó Vãn lên tiếng.
Hắc Bạch vô thường ngạc nhiên nhìn Phó Văn, Phó Văn vươn tay ra với bọn họ: "Cho tôi xem Số Sinh Tử một chút."
Mẹ nói
Tạ Khiêm và Nghiêm Hoa nghe nói như thế thì khiếp sợ không thôi Nghiêm Hoa thì suýt chút nữa quỳ xuống với Phó Vãn.
Nghiêm Hoa biết một số bậc thầy là không có gì không làm được, cho nên bọn họ nghĩ những người như vậy cũng là bình thường, tuy nhiên thái độ của bọn họ cực độ cung kính, không tùy ý như Phó Vẫn.
Nhưng Nghiêm Hoa nghĩ rằng là mỗi vị tu sĩ có tính cách làm việc khác nhau mà thôi.
Nhưng bây giờ Phó Vẫn đang làm gì?
Cô mở miệng muốn xem Số Sinh Tử, đó là đồ vật của Minh quân, việc có liên quan đến sinh tử của vạn vật, sao có thể tùy ý cho người bên ngoài nhìn?
Mà Phó Vấn lại nói thẳng, giống như là đương nhiên cô có thể xem. Ai có thể có gan như cô chứ?
Hiển nhiên Hắc Bạch vô thường cũng có chút do dự: "Cái này..."
"Đại nhân, Sổ Sinh Tử là do bản thân Minh quân trông giữ, trong tay tôi không có."
Giọng nói của Phó Vẫn lạnh nhạt: "Có một phân."
Vô thường chợt không biết như thế nào cho phải, ánh mắt của bọn họ di chuyển đến thanh niên mặc áo đen sau lưng Phó Văn, do dự một lát rồi gật đầu: "Được rồi, đại nhân.”
Tất cả mọi người xung quanh đều choáng váng, thật... Thật sự cho xem à?
Hắc vô thường lấy ra một cái ipad đưa cho Phó Vẫn. Đám người Triệu Dương nhìn thấy thì khóe miệng co giật, đúng là thời đại tiến bộ, U Minh cũng không ngoại lệ.
U Minh không chỉ có mạng lưới Quỷ Vực, hiện giờ làm việc cũng bắt đầu sử dụng internet.
Triệu Dương chợt cảm thấy sau này khi đốt đồ đạc cho tổ tông nhà họ Triệu của anh ta, cũng phải đốt một ít điện thoại di động, ipad, mạt chược, ghế dựa các loại. Nếu không thì cuộc sống quá nguyên thủy.
Phó Vãn mở máy ra, ipad này có chút khác so với ipad của bọn họ, chỉ có mấy app dùng cho công VIỆC.
Phó Vãn tiến vào cái app "Số Sinh Tử", tìm tòi ở trong đó số phận của một người: "Chu Tử Hàm.
Trong nháy mắt nhảy ra một loạt Tử Hàm, đẳng sau còn có các loại họ Tử Hàm, mắt thấy số trang đã vượt qua 999+, đánh giá đã có hơn trăm vạn "Tử Hàm","Tử Hàm" (2 cách viết).
Phó Vẫn: "...”
Xem ra tên của người đó không thể quá phổ biến.
Hắc vô thường hỏi: "Có thể nhập số giấy căn cước vào."
Phó Vãn không hỏi giấy tờ của hai em gái kia, cô cũng lười ổi tính toán bây giờ.
Thế là Phó Vãn lại nhập vào đó năm sinh và năm mắt, sau đó mới chậm rãi rút lại một phạm vi nhỏ, sau cùng chắc chắn là người cô muốn tìm.
Chu Tử Hàm, có một em gái song sinh tên là "Chu Tử Huyên”.
Phó Vãn nhìn số tuổi thọ của các cô ấy một chút rồi thoát ra, trả lại ipad cho hai vị vô thường: "Cảm ơn."
Hai vị vô thường cúi đầu, ngược lại là chịu không nổi một tiếng cảm ơn của Phó Vẫn.
"Tạ Khiêm, đưa những nữ đó quỷ đó giao cho vô thường mang đi đầu thai." Phó Vãn lại nói.
Tạ Khiêm lập tức ra khỏi hàng, gỡ chuỗi hạt bằng gỗ mộc trên cổ tay xuống, lại không khỏi nhìn về phía đám phú nhị đại, hỏi Phó Vãn: "Tiền bối Phó, cần cho cậu Tôn xem không? Ba của anh ta cũng không đồng ý bồi thường cho nữ quỷ công nhân hai trăm vạn, chỉ đồng ý thanh toán hai mươi vạn."
Tôn Xương Minh bị dọa sợ đến mức da đầu cũng sắp dựng thẳng lên, anh ta vội vàng nói: “Đừng, đừng cho tôi xem, tôi chỉ cần có thể còn sống trở về, chắc chắn tôi sẽ bồi thường thay ba tôi cho nữ quỷ công nhân."
"Chờ một chút, công xưởng nhà tôi dùng nữ quỷ làm công? Mẹ nó, ba tôi gan như vậy từ khi nào?”
Tôn Xương Minh rung động không thôi.
Với tính cách này của ba anh ta, cũng dám làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này? Không phải là bị người ta lừa chứ?
Hơn nữa đầu bếp Phó để cho anh ta bồi thường mỗi người hai trăm vạn, anh ta phải bồi thường chứ? Vì cái gì không mà không đồng ý?
Không biết rằng con trai ruột của ông ấy là do đầu bếp Phó cứu được sao?
Tôn Xương Minh rất cạn lời với ba của mình.
Phó Vẫn: "Chuyện này sẽ nói sau.”
Trong lòng Tôn Xương Minh điên cuồng mắng ba mình, nghe được Phó Văn nói thì lại ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Khiêm khởi động thuật pháp, phóng gần trăm con nữ quỷ bên trong ra, sau khi những nữ quỷ đó ra ngoài thì theo bản năng muốn bay ra bốn phía, nhưng nhìn đến Quỷ Soa đều ở chỗ này thì đàng hoàng xếp thành hàng dài.
Nghiêm Hoa khiếp sợ nhìn chuỗi hạt bằng gỗ mộc trên cổ tay Tạ Khiêm. Đây chẳng lẽ là Phó Vãn đưa cho Tạ Khiêm? Thứ đồ tốt này nói đưa là đưa?
Vừa rồi ông ấy không phát hiện đó là một cái pháp khí, chỉ tưởng rằng đó là một cái đồ vật trang trí, lúc ấy còn tò mò làm sao đồ đệ lại có loại hứng thú này.
Trong chốc lát Nghiêm Hoa lại có chút hâm mộ đồ đệ, người đồ đệ này có số mệnh thật là tốt. Lúc nhỏ người sư phụ này còn dẫn đường cho cậu ấy vào huyền môn tu luyện, bây giờ lại dính vào kim đại thối, vẫn có thể nói chuyện phiếm về việc nhà lão đại với lão đại vô thường, số mệnh thật là tốt.
Sau này ông ấy thật sự chỉ có thể dựa vào đồ đệ này mà dưỡng lão.
Hắc Bạch vô thường hơi hơi thở dài, vì cái gì mà nhìn thấy Phó Vãn luôn có thể làm việc nặng như vậy chứ, nhìn xem hết đám người này đến đám người khác đi.
"Đại nhân, tạm biệt." Nhóm Quỷ Soa đưa các âm hồn rời khỏi Quỷ Thị, âm khí xung quanh dân dần vơi đi rất nhiều.
Mới vừa rồi Quỷ Thị còn tiếng người vô cùng ôn ào náo nhiệt, lúc này lại yên tĩnh lạ thường, làm gì còn có sự náo nhiệt vừa rồi? Trông thấy vợ minh hôn biến mắt, mấy người Tôn Xương Minh đều thở dài một hơi.
Tạ Khiêm chỉ vào bóng dáng màu đen kia, hỏi: "Vị này, vì sao không đi?"
Mọi người đồng loạt nhìn lại về hướng Thảm Đoan, người anh như ngọc, chắp hai tay sau lưng, dưới ánh trăng đẹp trai đến mức không tả được.
Thâm Đoan nói khẽ: "Có thể là Vô Thường lão gia đã quên mắt, trời sinh tôi chính là người không có cảm giác tôn tại gì."
Bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Đoan một chút, cảm thấy người này thật là không biết xấu hổ, cái này cũng gọi là không có cảm giác tồn tại? Phó Vẫn thản nhiên nói: "Tôi thấy anh ta yếu đuối không thể tự gánh vác, cho nên muốn mang về."
Mọi người xung quanh đánh giá Thâm Đoan, có chút tò mò, nhìn anh cũng cao to, cô nói anh yếu đuối không thể tự gánh vác sao?
Mọi người chợt không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng thì người nào mới vừa rồi còn đang giễu cợt bọn họ là đàn ông thích đi cứu gái? Kết quả sau cùng người cứu được chỉ có đầu bếp Phó a a al
Nhưng mà tên Thẩm Đoan này đúng là được tư bản cứu.
Loại bỏ sự tồn tại của việc áp bức những người phụ nữ kia, Phó Vãn ngược lại là rất thích những giao dịch ở Quỷ Thị. Nếu cải tạo thật tốt thì tương lai có thể có tác dụng lớn. Minh quân chỉ mang Quỷ Soa đến càn quét vấn đề tồn tại, còn lại những nhà buôn bán nhỏ cũng không quản lý, cũng là muốn cho nơi giao dịch này được tiếp tục tồn tại.
Phó Vãn nhắc chân đi đến chỗ ngọc bài, mây người Triệu Dương đuổi theo sát.
Mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, nơi ngọc bài vừa rồi còn đấu giá điên cuồng ầm ï bây giờ lại yên tĩnh, đa số tu sĩ đến xem náo nhiệt đều đã chạy mắt.