Chương 151
Chương 151Chương 151
Chương 151
Cha Chu cũng rất buôn bực trong lòng, Lưu thiên sư là một thiên sư nổi danh trong vùng, không chỉ tiếp nhận tang lễ ở đây mà thậm chí ông ấy còn có thể ra tay khi gặp một số điều kỳ lạ khó giải thích, là một người có năng lực thực sự, thế nên khi hai cô con gái phải chết như thế này, ông ấy cắn răng mời thiên sư giỏi nhất tiễn cả hai đi.
Kết quả lúc đầu Lưu thiên sư đã đồng ý tổ chức tang lễ vào ngày 15, nhưng khi đến tang lễ xem xét thì lại nói các cung hoàng đạo đụng nhau nên đột ngột thay đổi ngày tổ chức tang lễ.
Xem ra đã gần bảy ngày kể từ ngày tang lễ, không thể ở nhà được nữa, tại sao Lưu thiên sư vẫn không nói rõ ngày đưa tang lễ?
Điều này kỳ lạ đến nỗi không những gia đình nhà họ Chu cảm thấy khó hiểu mà ngay cả người thân, bạn bè đến viếng cũng dân mắt kiên nhẫn. Những ngày này, ngoài công việc thường ngày, Lưu thiên sư luôn cầm một chiếc la bàn, mang quân áo cũ của hai chị em, trong miệng thì thào đọc cái gì đó, thoạt nhìn hết sức thần bí đi đốt tiền giấy ở ngã tư vào lúc nửa đêm. Thời gian càng trôi qua, nhà họ Chu càng lúc càng nghi ngờ Lưu thiên sư. Lưu thiên sư, ngài phải cho tôi thời gian tang lễ chính xác, nếu không tôi sẽ không thể khai báo với hai cô con gái và người thân và bạn bè của mình." Cha Chu không nhịn được hỏi.
Lưu thiên sư vẫn im lặng.
Ông ấy nhìn quanh, không khỏi thở dài.
"Lưu thiên sư, sao ngài lại thở dài? Nhà tôi chưa bao giờ mặc cò kè mặc cả số tiền này!"
Lưu thiên sư bất đắc dĩ nói: "Nếu thật sự không còn cách nào, vậy sáng mai chúng ta tổ chức tang lễ đi."
Sắc mặt cha Chu trầm xuống, đi theo sau hỏi: "Ngài, thiên sư, ngài nói "không còn cách nào" là có ý gì?"
Tiếng bàn tán trong sân càng lúc càng lớn, một tiếng hét đột nhiên vang lên từ nhà tang lễ. Em trai - Chu Tử Hào chạy ra khỏi nhà tang lễ và ngạc nhiên hỏi: "Ai đã rút phích cắm tủ đông trong quan tài của chị gái tôi ra?"
Đương nhiên, quan tài bằng băng là thứ không thể thiếu để hạ nhiệt độ vào mùa hè giúp thi thể không bị phân hủy. Tuy nhiên, ở các vùng nông thôn, thi thể cũng có thể được đưa trực tiếp vào thiết bị làm lạnh trong đám tang này. Khi Chu Tử Hào hỏi điều đó, cả nhà họ Chu đều sửng sốt.
Nếu nhiệt độ không hạ nhiệt trong mùa hè này, cơ thể chắc chắn sẽ bốc mùi hôi thối!
Ai đã làm điều này chứ?
Những người thân có mặt, đặc biệt là những người có con nhỏ, bỗng trở nên lo lắng. Chẳng lẽ lại có đứa trẻ nghịch ngợm nào đó làm vậy?
Nhưng tang lễ là điều xấu, cha mẹ có con cái cũng rất cần thận, đốt tiền giấy trong tang lễ xong thì nhanh chóng đi ra sân ngồi trò chuyện. "Con... con..." Một cậu bé đột nhiên khóc.
Đột nhiên mọi người nhìn hai mẹ con, sắc mặt của mẹ cậu bé đỏ bừng, bà ấy vô cùng xấu hỗ: "Con à, sao con lại khóc? Chẳng lẽ là con rút ư?" Nếu thật sự là con trai bà làm vậy thì bà phải giải thích thế nào với nhà họ Chu? Đây là thứ sẽ bị nhà họ Chu ghi thù suốt đời mắt.
Mẹ của cậu bé muốn đánh con trai ngay tại chỗ.
Cậu bé chỉ vào sư phụ Lưu thiên sư đang mặc áo đạo giáo màu vàng trong sân, khóc lớn: "Mẹ ơi, mấy ngày trước con đến nhà tang lễ gặp hai người họ hàng, con nhìn thấy người này kéo ra phích cắm ra."
Người mà cậu nhắc nhắc tới không ai khác chính là Lưu thiên sư! Tất cả mọi người đều kinh hãi, Lưu thiên sư không mở tủ đông? Hơn nữa đứa trẻ nói đã xảy ra từ nhiều ngày trước...
Ông Chu ngay lập tức tức giận và lao về phía Lưu thiên sư: "Đcm, cậu có ý gì? Cháu gái của tôi đã chết. Tại sao cậu không siêu độ họ ởi trong đoạn đường cuối cùng mà lại ngừng quan tài băng?"
Người thân nhà họ Chu cũng đầy phẫn nộ, chẳng lẽ Lưu thiên sư nhận tiền nhưng không làm việc đàng hoàng sao?
Lưu thiên sư nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chỉ thấy một người họ hàng gan lớn khác của nhà họ Chu nhanh chóng bước vào phòng tang lễ và nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt của họ tập trung vào quan tài và kêu lên: "Đây là loại bùa gì vậy? lại sao nó lại khác với những thứ tôi thấy trước đây khi đi dự đám tang?”
Ở giữa và dưới đáy quan tài có những lá bùa màu vàng nhưng không biết chúng dùng để làm gì.
Từng cái một đều nhìn có vẻ không ổn, cha Chu không nhịn được nữa, cằm cuốc ở cửa xông về phía Lưu thiên sư, bị đám người chặn lại, khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Chu Tử Hào cả gan ởi vào linh đường, cử động mũi, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.
Nếu thiết bị làm mát không được bật lên thì thi thể của chị gái đã bốc mùi trong thời tiết này, nhưng cậu ấy không ngửi thấy mùi hôi đó, và...
Cậu ấy chợt nhớ ra cách đây không lâu khi cậu ấy xem một buổi phát sóng trực tiếp, hình như cậu ấy nhìn thấy hai cô dâu ma mặc váy cưới màu đỏ trong phòng phát sóng trực tiếp trông giống hệt chị gái cậu ấy
"Mọi người đừng xúc động, đừng xúc động, ngày mai sẽ có tang lễ, ngày mai sẽ có tang lễ!" Lưu thiên sư bị vây ở giữa, nhìn nhà họ Chu muốn ăn sống ông ấy, ông ấy bắt lực giơ tay hứa.
Nhưng ông Chu cực kỳ tức giận đã tát vào mặt Lưu thiên sư."Ha ha ha, tên nhóc này cũng có ngày hôm nay." Bọn người Phó Văn vừa đi vào, nhìn thấy trò hề trước mắt, Nghiêm Hoa không khỏi bật cười. Tạ Khiêm cau mày, cậu ấy nhẹ nhàng kéo góc áo của sư phụ rồi lắc đầu nhìn ông ấy, đồng nghiệp huyền tu bị đánh, không hiểu sư phụ vui mừng cái gì. Nghiêm Hoa thật sự nhịn không được, ông ấy thấp giọng nói: "Con có biết sư phụ của con lúc đầu chỉ là đệ tử ngoại môn đúng không? Bởi vì chính tên này này đã cướp lầy danh ngạch của ta!" Khi đó, ông ấy cùng Lưu Tùng - Lưu thiên sư tranh giành vị trí đệ tử nội môn cuối cùng của Thiên Cơ Huyền Môn, đương nhiên là ông ấy thất bại thảm hại. Từ đó trở đi mọi người đều không như trước, ông ấy vẫn là tên gà mờ, nhưng Lưu Tùng vì được trở thành đệ tử thân truyền mà ngày càng trở nên lợi hại hơn, trở thành một Thiên sư nổi tiếng trong lĩnh vực này.
Nghiêm Hoa chút cay đắng với Lưu Tùng, nhưng trong thâm tâm ông ấy cũng biết rằng mình không được chọn vì Lưu Tùng tài năng hơn ông ấy, sự cạnh tranh ngay từ đầu đã rất công bằng.
"Phó Văn, sao cậu lại ở đây?!" Từ Điềm không có tham gia hỗn loạn, khóe mắt nhìn thấy Phó Vãn ở cửa sân, lập tức đuổi hắn ra ngoài.
Phó Vẫn mỉm cười: "Nghe nói ở đây có tiệc, tôi tới ăn ké một miếng." Từ Điềm há hốc mồm, hạ giọng khuyên giải: "Tiệc tanh lễ thì ăn có gì ngon chứ?”
Phó Văn lại cười: "Nhỡ đâu là tiệc cưới thì sao?”
Từ Điềm: "2"
Từ Điềm không hiểu điều này có nghĩa gì, nhìn thấy Phó Vãn bước vào, cô ấy nhìn đám đông sắp đánh nhau nói: "Đủ rồi!"
Mũ của Lưu thiên sư rơi xuống, áo choàng bị xé rách rất lộn xộn, khuôn mặt già nua bằm tím và sưng tấy. Sợ rằng trong đời này ông già chưa bao giờ nhận được sự đối xử như vậy, thậm chí ông ấy còn rơi nước mắt sau khi bị ngăn lại đột ngội.
Chu Tử Hào nhìn chằm chằm vào Phó Vãn, gần như nhảy dựng lên: "Cô, cô, cô là bà chủ quán đã yêu cầu các nữ sinh tìm hồn ma của giáo viên ư? Tên nhóc này là Đoàn Đoàn?”
Đoàn Đoàn mỉm cười vẫy tay: "Ừm, em là Đoàn Đoàn."
Phó Vãn nói: "Nhà bỏ hoang nhiều năm, không có gì ăn, chúng tôi nhiều người như vậy đến ăn một miếng cũng không mang theo gì cả."
Phó Vãn liếc nhìn Tạ Khiêm: "Đi theo, tôi dạy cậu.” Tạ Khiêm giật mình, vội vàng đi theo Phó Vãn hướng về phía nhà tang lễ. Phó Vãn bước vào trong nhà tang lễ, nhẹ giọng nói: "Đóng cửa lại." Nhà họ Chu đều bối rối, cô gái này mẹ nó là ai vậy? Tới nhà họ rồi còn muốn đóng cửa nhà tang lễ?