Chương 152
Chương 152Chương 152
Chương 152
Điều này như điềm xấu vậy.
Người nhà họ Chu đuổi theo và định lao về phía Phó Vẫn với đôi mắt đỏ bừng, Thắm Đoan khẽ cau mày, giơ tay ngăn cản họ dễ dàng.
Lưu thiên sư âm thầm cảm thấy có gì đó không đúng, ông ấy bắt chấp toàn thân xộc xệch vội vàng đi theo.
"Máy người định làm gì? Có tin chúng tôi gọi cảnh sát không!”
Phó Vẫn làm ngơ trước những lời chửi bới của cha mẹ hà họ Chu, cô nhìn hai cô gái nằm lặng lẽ trong quan tài và hỏi Tạ Khiêm: "Hai người bọn có được coi là chết chưa?" Vẻ mặt Tạ Khiêm xấu hỗ: "Tôi không biết ngày sinh của bọn họ, không tính được.”
Phó Văn thở dài: "Bói toán không nhất thiết phải biết ngày sinh và tử vi của người đó, đây là thứ kém cỏi nhất, có thể thông hiểu trước sau bằng cách nhìn vào năm giác quan."
Cha mẹ của nhà họ Chu vô cùng tức giận, dùng đứa con gái đã khuất của mình làm hiện trường giảng dạy ư? Nhưng không biết người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen trước mặt đã làm gì mà họ không thể cử động, như thể bị trúng tà vậy
Phó Vẫn đặt một tay lên quan tài và từ từ dạy Tạ Khiêm kỹ năng bói toán. Thỉnh thoảng Tạ Khiêm gật đầu, lộ ra vẻ mờ mịt
Nghiêm Hoa vô cùng ghen tỊ, nhìn xem! Đây là cách đối xử mà chỉ những đệ tử nội môn thân truyền mới nhận được, giảng dạy một đối một! Đời này ông ấy chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Đoàn Đoàn ở một bên hỏi: "Mẹ ơi, con có cân học không?"
Phó Vãn lắc đầu: "Không cần, con muốn làm đầu bếp thì cứ làm đầu bếp." Đoàn Đoàn là người thuần âm, không học thì cũng chả sao.
Khuôn mặt bụ bẫm chọt lộ ra vẻ vui vẻ, cậu bé vẫn thích làm đầu bếp hơn."Phó tiền bối, tôi... không biết có phải mình tính toán sai hay không, hình như họ vẫn chưa hết dương thọ?” Tạ Khiêm nhìn ngón tay của mình, lưỡng lự nói. Phó Vãn mỉm cười: "Ừ."
Lưu thiên sư bị đánh đến chảy máu mũi một bên ánh mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Tạ Khiêm rõ ràng sáng lên.
Nhìn Từ Điềm lúc đó đã biết hai người vẫn chưa hết dương thọ, nhưng số tuổi cụ thể cô không nhớ nên đã mượn cuốn sách sinh tử.
Sách sinh tử viết rằng một trong hai chị em sẽ sống đến 73 tuổi, người kia sẽ sống đến 76 tuổi. Cả hai đều không chết trẻ.
"Mấy người, mấy người đang nói cái gì vậy?!" Cho tới bây giờ ông ấy không ngờ rằng người lạ lại đến tang lễ của con gái mình để gây chuyện. Cái gì nhà tuổi thọ chưa hết? Cả hai cô con gái đã chết gần bảy ngày rồi! Phó Vãn lấy ra chiếc vòng gỗ đào, bắm ngón tay niệm chú phủi nhẹ trí nhớ cho âm hồn bên trong, nói với lạ Khiêm: "Tôi sẽ dạy cậu cách dẫn linh hồn nhập vào cơ thể."
Tạ Khiêm đang định cúi đầu nhận lễ lần nữa thì bị Phó Vãn ngăn lại: "Bắt đầu đi."
Pháp quyết theo thủ thế của Tạ Khiêm xuất hiện, đột nhiên điện tang lễ đóng cửa bị gió mạnh rung chuyền, tiền giấy bay khắp nơi, tro bụi của tiền giấy trong chậu bay đầy trời.
Mẹ Chu chứng kiến tro rơi xuống quan tài, làm bản thi thể con gái mình đã khóc đau lòng. "Ừm... đói quá..."
"Tài xế, anh đưa chúng tôi đi đâu vậy?”
Có âm thanh phát ra từ quan tài.
Nhà họ Chu đang khóc đột nhiên im lặng một lúc, nước mắt lưng tròng nhìn hai cô con gái quấn khăn liệm ngồi dậy từ quan tài với vẻ mặt khiếp sợ Mẹ Chu hét lên: "AI"
Chu Tử Hàm và Chu Tử Huyên xoa đầu, suy nghĩ của họ rất hỗn loạn. Họ chỉ biết rằng họ đã lên chiếc xe buýt nhỏ Ninh Hạ f7rrïrï. sau đó hình như họ đã qua đời.
Trong thời gian họ còn là quỷ, dường như họ làm việc tại Nhà máy gỗ Hưng Đạt, nhưng không thể nhớ được công việc cụ thẻ.
Phó Vãn xóa đi ký ức đau buôn kia cho hai người, có một số chuyện không nhớ cũng tốt.
Hai chị em chỉ nhớ đến Phó Văn, người đã giúp họ không bị khống chế! Người thân của nhà Chu ở ngoài cửa điên cuồng gõ cửa, cha mẹ, anh em và ông nội của gia đình Chu ở bên trong gần như sợ chết khiếp.
Tuy nhiên, Chu Tử Hào dũng cảm bước tới và thăm dò chạm vào làn da của chị gái mình, có hơi lạnh nhưng âm áp, cậu ấy nhìn kỹ thấy họ vẫn còn thở."Mẹ ơi, là người sống!"
Cả nhà đều ngốc, làm sao có thể sống chứ? Phó Văn giải thích: "Sinh mệnh con gái hai người chưa hết, tôi vô tình gặp phải hồn của bọn họ đang lang thang bên ngoài đường nên mang bọn họ về." Vì Chu Tử Hào đã xem qua trong phòng phát sóng trực tiếp đã chuẩn bị tinh thần, vui mừng nói: "Khó trách Lưu thiên sư rút phích cắm của tủ lạnh nhiều ngày như vậy mà không có mùi hôi, là bởi vì chị tôi hoàn toàn chưa chết!" Không phải là người chết sẽ không có mùi hôi, cái này có thể giải thích Mẹ Chu đứng giữa hai chiếc quan tài, bà ấy ôm người này rồi người kia, vừa khóc vừa cười.
Còn sống, vẫn còn sống!
Cha Chu hỏi một cách kì lạ: "Nhưng một người không thể chết nếu không ăn uống trong bảy ngày mà?”
Phó Vãn giơ ngón tay chỉ vào lá bùa màu vàng trên quan tài: "Đây là lá bùa sinh mệnh độc nhất của Thiên Cơ Huyền Môn, có thể cung cấp sinh khí." Lá bùa này là do Lưu thiên sư dán lên!
Tất cả đều nhìn về phía Lưu thiên sư.
"Cho nên... Lưu thiên sư, ông..." Ông Chu lau nước mắt, xấu hỗ nhìn cái mũi bằm tím cùng khuôn mặt sưng húp của Lưu thiên sư, lập tức tỉnh táo lại. Lưu Thiên Sư bát đắc dĩ thở dài: "Lúc ấy tôi tính ra hai cô bé này hẳn là còn chưa hết dương thọ, cho nên mấy ngày nay vẫn cố gắng triệu hoán linh hồn, dùng hết thảy thần kỹ đều không có kết quả."
"Nếu gọi hồn bảy ngày cũng vô dụng, ngày mai chúng ta đành phải tổ chức tang lễ."
"Quả thực là tôi rút phích cắm tủ lạnh, cũng xác thực là tôi dán bùa mệnh, là tôi không nói trước cho mọi người, bởi vì tôi sợ người vui vẻ uỗng công, đây lỗi của tôi." Lưu thiên sư cúi đầu xin lỗi nhà họ Chu.
Nhà họ Chu ngay lập tức chết lặng, chẳng trách Lưu thiên sư lại trì hoãn ngày tang lễ, nửa đêm ở cổng ôm quần áo cũ của con gái, hóa ra là đang triệu hồi linh hồn!
Nếu là một thiên sư khác...
Dù không chết cũng mẹ nó sẽ chết cóng! Nghiêm Hoa đứng sang một bên cười khô khan, nếu gia đình này mời ông ấy thì hai cô gái này đã bị chôn vùi từ lâu rồi...
Người nhà họ Chu lập tức khóc lóc và quy lạy Phó Vẫn và Lưu Tùng. "Cám ơn, cám ơn ba vị thiên sư rất nhiều, mọi người là ân nhân lớn của nhà họ Chu chúng tôi
Phó Vãn cười: "Vậy tối nay có thể tổ chức tiệc vui được không?" Mẹ Chu chạm vào bàn tay đang ấm dần lên của hai cô con gái, vừa cười vừa nói: "Có thể, có thẻ, nhất định có thể!"
Lưu Thiên Sư quả thực không hề phạm sai lầm, ông ấy thật sự là một Thiên sư có bản lĩnh!
Hai chị em tuy có dấu hiệu sinh tổn và còn sống nhưng đã rất yếu sau nhiều ngày không ăn uống. Chu Tử Hào nhanh chóng đưa hai chị em ra khỏi quan tài và hét lên: "Mau gọi xe đưa họ đến bệnh viện trước, để họ nghỉ ngơi vài ngày." Cánh cửa nhà tang lễ cuối cùng cũng mở ra, khi một nhóm người thân và dân làng nhìn thấy hai chị em đã tỉnh dậy, họ sợ hãi chạy tứ tán và hét lên những câu như "Ma-" và "Xác chết vùng dậy rồi!!"
Từ Điềm sửng sốt, hai đàn em sống lại?
Vậy có phải cô ấy không phải là khắc tinh không? Cô ấy không khắc chết đàn em?
Nghĩ đến đây, Từ Điềm lập tức thả lỏng người, che miệng im lặng khóc. "Đừng chạy, đừng chạy, chị gái tôi chưa từng chết, bọn họ chỉ đang ngủ thôi." Chu Tử Hào vội vàng gọi bọn họ.
Tại sao từ xưa đến lại có tâm linh, là do có một số người đã giả chết. Dân làng ít nhiều đã nghe nói đến chuyện người chết sống lại trong đám tang, tuy sợ hãi nhưng họ vẫn dừng lại.
Một bác sĩ làng có mặt tại hiện trường đã dũng cảm bước tới khám sơ bộ cho hai chị em và ngạc nhiên nói: "Quả thực họ vẫn còn thở, còn có nhịp tim, họ còn sống".