Chương 169
Chương 169Chương 169
Chương 169
Blogger ẩm thực ăn trái cây do Phúc Mãn Lâu cung cấp, nhìn xung quanh rồi nói với người hâm mộ còn theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp của mình: "Nhà hàng Phúc Mãn Lâu thực sự rất lớn. Chỗ bọn họ có rất nhiều sảnh, mỗi sảnh có thể chứa tới hàng trăm người. Có chỗ chứa trăm bàn tiệc cũng có ghế đơn. Nếu tối nay thật sự không còn chỗ ngồi thì sẽ có khoảng mấy trăm bàn đi."
Trong bếp, Mạnh Chí Khoan đang cầm một chiếc thìa sắt và một chiếc nồi lớn khắc chữ cổ kỳ lạ, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Bên ngoài nhiều người như vậy, bọn họ cũng sẽ không khoa trương như vậy chứ. Có lễ cũng giống như trước, chỉ khiến hồn phách bắt an mà thôi.
Ngoài ra, những người phụ nữ đó muốn làm đẹp nhưng lại không muốn bỏ ra cái giá tương xứng sao? Ông ta chỉ là khiến hồn phách của bọn họ có chút khó chịu thôi.
Rốt cuộc vẫn phải trách sư phụ.
Mặc dù lúc đầu đã nhận ông ta làm đồ đệ, nhưng ông ta vẫn lén lút giấu bí quyết của mình giống như các cao thủ thời xưa, dù ông ta có cố gắng thế nào thì món ăn ông ta nấu ra cũng kém Phó Đại Thành một khoảng.
Ngoại trừ Phó Đại Thành đang che giấu điều gì đó, Mạnh Chí Khoan thực sự không tìm ra được lý do nào khác.
Lúc đó ông ta đã nói rõ ràng rất nhiều lần, dù sao sau này Phó Vãn cũng là một cô gái sắp lấy chồng bên ngoài. Với tư cách là đồ đệ của Phó Đại Thành, ông ta nhất định sẽ chu cấp cho sư phụ và sư nương cho đến khi họ chết, nhưng Phó Đại Thành vẫn lừa ông ta.
Ông ta thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp."Đầu bếp Mạnh, cũng sắp đến giờ lên món rồi!" Đồ đệ từ bên ngoài đi vào. Trong mắt Mạnh Chí Khoan nhanh chóng lóe lên một tia hung ác, ông ta vung thìa vào nồi sắt lớn rồi hét lên: "Múc đồ ăn ra, bắt đầu bữa tối!"
Những người phục vụ của nhà hàng Phúc Mãn Lâu kéo từng xe đồ ăn ra ngoài, đại sảnh lập tức tràn ngập mùi thơm của mĩ vị.
Có người không nhịn được hít hà rồi cảm thán: "Thơm quá."
Thèm đến chảy nước miếng rồi.
Bây giờ đã là 20:08, bầu trời bên ngoài cửa kính đã dần tối.
Các món ăn lần lượt được bưng lên bàn thực khách. Những thực khách vốn đã đói bụng không đợi thêm nữa, bọn họ lập tức cầm đôi đũa nhọn đen tuyên trên bàn lên gắp đồ ăn.
Khi món ăn thơm ngon hấp dẫn vừa vào miệng, động tác của các thực khách còn nhanh hơn.
Ngon quái
Phùng Kiện và những người khác im lặng chờ đợi ở bên ngoài Phúc Mãn Lâu cách khoảng hai trăm mét. Báo cáo của Tạ Khiêm đã được báo lên cho bộ phận xử lý đặc biệt.
Vừa rồi bọn họ xem thực khách bên trong phát sóng trực tiếp, thấy cũng không có gì khác thường cả.
Từ khi bữa tiệc bắt đầu, bọn họ chờ khoảng thêm một tiếng nữa. Lúc này thực khách đã dần rời khỏi Phúc Mãn Lâu sau khi dùng bữa xong.
"Phùng Kiện, tin tức này có chính xác không vậy? Sao tôi cảm thấy bọn họ đều không sao, còn rất hài lòng với bữa ăn của mình thế."
Cũng không có gì kỳ quái, chỉ là ăn uống thôi mà, xong việc không phải tất cả mọi người đều sẽ về nhà ư. Như vậy thì có gì khác lạ chứ?
Phùng Kiện cau mày nhìn những thực khách đang rời đi. Chắc chắn chỗ kia có vấn đề gì đó...
Nhưng nhìn những thực khách này dùng bữa xong mới đi ra, quả thực không có gì kỳ lạ.
Phùng Kiện sờ cằm, nhìn bọn họ chậm rãi tản đi hết. Anh ấy chợt giật mình: "Không đúng!"
"Bọn họ chỉ đi về một hướng duy nhất! Hướng Bắc!"
Phúc Mãn Lâu toạ lạc ở vị trí rất đẹp, muốn tới đây là chuyện hết sức thuận tiện, nhưng sau khi dùng bữa xong, những thực khách này lại cùng nhau đi về hướng bắc!
Chết tiệt, có chuyện gì đó thực sự đã xảy ra.
Phía bắc Ninh Thành... phía bắc của con đường này dẫn chính xác đến trang trại trong rừng do Hạ Huy quản lý!
"Không thấy bóng dáng của bọn họ đâu nữa." Một sĩ quan cảnh sát run rầy nói.
Dưới ánh đèn đường, không sót lại chút dấu vết nào của những thực khách bước ra khỏi Phúc Mãn Lâu với nụ cười trên môi.
Toàn thân Phùng Kiện đều cảm thấy ớn lạnh. Có lẽ những thực khách này thậm chí còn không biết rằng chính mình đã trở thành thứ gì.
Anh ấy lây điện thoại di động ra, Phó Văn gửi tin nhắn thoại tới——— "Bảo vệ cơ thể của tất cả khách hàng và không để những con quỷ khác chiếm lấy cơ thể của họ."
Phùng Kiện và những người khác lập tức nhớ ra rằng đêm nay là rằm tháng bảy, ngày mà người ta nói rằng cánh cổng địa ngục sẽ rộng mở. Nếu để cho các ác linh chiếm đoạt thi thể của hàng nghìn vị khách bên trong... bọn họ không dám tưởng tượng sẽ gặp phải bao nhiêu rắc rối.
Phùng Kiện nghiêm nghị thét lên: “Bao vây Phúc Mãn Lâu và kiểm soát Mạnh Chí Khoan!"
Một nữ blogger âm thực tên là "Nhật ký ẩm thực của Tiểu Yêu" đang ăn uống, vui vẻ ngân nga vài câu.
Tễ Nhược Nhược đã đưa ra nhiều lời cảnh báo trong nhóm rằng mọi người đừng nên đến Phúc Mãn Lâu nhưng cô ấy dám khẳng định món ăn mới tối hôm nay là ngon nhất ở Phúc Mãn Lâu!
Cô ấy đi ăn cùng mấy người bạn, ăn xong bọn họ lại đi dạo ngắm nhìn khung cảnh yên tĩnh của trang trại trong rừng dưới bầu trời đầy sao, cô ấy lấy điện thoại ra, định chụp một kiểu ảnh để đăng lên weibo thì khi cô ấy bật điện thoại lên lại nhìn thấy khuôn mặt của chính mình.
Tiểu Yêu lập tức hét lớn.
Chiếc mũi tẹt, đôi mắt hí và đôi môi dày dặn, rõ ràng đây là diện mạo của cô ấy trước khi phẫu thuật thẳm mỹ. Làm sao máy ảnh có thể chụp được một bức ảnh selfie như vậy chứ?
Cô ấy cố chịu đựng nỗi sợ hãi và nhìn lại lần nữa, nhưng ngoài hình ảnh khác thường đó ra, khuôn mặt cô ấy lại tái nhợt một cách khác thường. Tại sao chuyện như vậy lại xảy ra cơ chứ?
Cô ấy vô cùng bối rối nhưng đôi chân vẫn tiếp tục đi về phía trang trại trong rừng mà không hề ngơi nghỉ.
Cô ấy không biết tại sao mình lại muốn đến trang trại trong rừng, nhưng trong đầu cô ấy xuất hiện một ý nghĩ là mình phải đi.
Những thực khách khác dường như cũng có cùng suy nghĩ với cô ấy. Dường như phía trước xuất hiện mấy bóng người, bọn họ hướng dẫn Tiểu Yêu và hàng trăm thực khách từng bước ởi vào sâu trong trang trại trong rừng. Hạ Huy, người đã lâu ngày canh giữ ký túc xá của kiểm lâm viên bên ngoài trang trại trong rừng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Tim anh ta hãng một nhịp, anh ta tựa người vào cửa số và thận trọng nhìn ra bên ngoài.
Phía trước dẫn đầu một người đàn ông đang vung quyền trượng đầu lâu, theo sau là vô số người khác với vẻ mặt bối rối, phần lớn là các cô gái có thân hình mập mạp nhưng trong đêm lại trông họ giống như những đám mây đây hư ảo. Họ đang từng bước một đi về phía anh ta. Đúng lúc này, một tiếng vang chói tai từ xa truyền đến, mỗi lần chuông rung lên, tiếng chuông đó như đi thẳng vào tim phổi của con người, chấn động linh hồn họ!
Tất cả những linh hồn đang bối rối như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bước chân dần ngừng lại.
"Tôi, không phải tôi định về nhà nghỉ ngơi sau khi ăn xong bữa tối sao? Tôi đang làm gì ở đây?"
"Đúng vậy, tối nay tôi còn có hẹn chơi bài với bạn. Tại sao tôi lại đến trang trại trong rừng này chứ?"
"Tại sao tôi không có bóng? Chẳng lẽ tôi đã thành quỷ rồi sao2" Những người dừng bước dần tỉnh táo lại sau những hồi chuông vang lên. Họ dần ý thức được dường như bọn họ đều đã biến thành quỷ?
Dù thế vẫn không ai nghĩ đến việc chỉ ăn một bữa cơm mà chính mình lại trở thành quỷ rồi sao?
"Tôi không muốn biến thành quỷ đâu, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, tôi muốn về nhà." Nhiều cô gái sợ hãi đến mức muốn bật khóc ngay tại chỗ, nhưng khi bọn họ muốn rơi nước mắt lại phát hiện mình không thể khóc được.
"Tôi muốn quay lại tìm xác của mình! Mọi người, mau chạy đi”