Chương 176
Chương 176Chương 176
Chương 176
"Ừm, từ nhỏ Thu Thu đã thích ăn bánh trôi, mẹ đút cho con nhé.” Thâm Mi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau nước mắt, gắp viên bánh trôi nóng hồi lên rồi dùng đũa cần thận cắt làm đôi, đút cho Thu Thu ăn.
Thu Thu mở miệng, ngoan ngoãn ăn bánh trôi mẹ đút cho.
Hóa ra cô bé cũng có mẹ, mẹ cũng sẽ đút cho cô bé ăn.
"Chị dâu, thịt gà hấp này rất ngon, chị có thể nếm thử đấy." Triệu Dương quay chiếc bàn kính về phía Lý Mỹ Phượng.
Mặc dù Lý Mỹ Phượng có khí chất mềm mại, nhưng cô ấy cũng thích ăn đồ cay, đôi mắt dần sáng lên khi thấy món ăn này trên bàn.
Triệu Côn Minh ở bên cạnh vội vàng nói: "Đừng ăn, gần đây nhịn một chút." Khi bà cụ Chu ngồi cùng bàn nghe vậy, đại khái cũng đoán ra được: "Như vậy à... Năm tới chắc hẳn chúng tôi sẽ được uống rượu mừng nhỉ?"
Lý Mỹ Phượng có chút xấu hỗ, mặt hơi đỏ nói: "Ứm, hôm qua tôi mới kiểm tra được, có rồi."
Ngày hôm sau, Triệu Côn Minh lập tức đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận cô ấy thật sự đang mang thai.
Triệu Dương vô cùng kinh ngạc: "Em thật sự sắp làm chú rồi ư?" Đầu bếp Phó đỉnh thật đấy, chẳng máy chốc anh trai và chị dâu cậu ấy cuối cùng cũng có đứa con mà họ hằng mong ước rồi, không những vậy còn được thụ thai một cách tự nhiên! Những người phụ nữ có mặt đều có kinh nghiệm trong việc sinh con đẻ cái, trong khi ăn tiệc, họ không ngừng trò chuyện với Lý Mỹ Phượng về các biện pháp phòng ngừa trong giai đoạn đầu của thai kỳ.
Hai vợ chồng rất lo lắng cho đứa trẻ vất vả lắm mới có được này, vốn dĩ Lý Mỹ Phượng không định đến, nhưng ngay khi nghe thấy mấy món này là do Phó Vãn nấu, cô ấy đã nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng vẫn cố gắng không chạm vào mấy đĩa đồ ăn lạnh trên bàn, chỉ ăn mấy món đồ ăn nóng.
Lý tổng đang ngồi ở bàn khác, mỉm cười nói: "Đoàn Đoàn, còn nửa tháng nữa là khai giảng, ông Lý giúp cháu tìm một trường mẫu giáo tốt, chuẩn bị cho cháu đi học nhé.”
Đoàn Đoàn kinh ngạc, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, vâng ạ."
Đoàn Đoàn mong muốn được đến trường, cậu bé cũng rất thích được đi học."Chào tất cả mọi người.”
Thâm Hải cầm lấy micro, hắng giọng nói.
Bình thường Thẩm tổng thường chủ trì rất nhiều cuộc họp, nhưng chưa lần nào ông ấy hồi hộp như vậy.
"Hoan nghênh đến với bữa tiệc mừng thọ 100 tuổi của cha tôi Thảm Quốc Hùng, chúc mọi người có một bữa ăn thật ngon miệng.”
Những con quỷ được ăn ngon rất vui vẻ, lập tức vỗ tay tán thưởng. Thâm Hải lại nâng ly lên: "Tôi mặt dày ở đây hy vọng mọi người có thể mừng thọ cha tôi 100 tuổi!"
Mọi người có mặt và các quỷ hồn lần lượt đáp lại, họ đồng thời đứng dậy, cầm ly rượu và nước trái cây trước mặt lên cao quá đầu rồi đồng thanh hét lên: "Ông Thảm, mừng thọ 100 vui vẻ!"
Âm thanh bọn họ tạo ra vô cùng to lớn.
Ông Thắm cũng đứng sang một bên nâng ly rượu lên, vẻ mặt rạng rỡ vô cùng vui vẻ. Ông ấy uống một ngụm rượu rồi nói: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người!"
Bây giờ ông ấy đến U Minh giới, ai dám cười nhạo ông ấy sau khi biến thành quỷ lại bị bắt đến gác cổng lớn? Ai được như ông ấy chứ?
Đáng giá!
Thật mãn nguyện!
Thực ra các tu sĩ cũng có mặt ở đây, bọn họ đang dùng bữa tại bàn ăn trong góc, Nghiêm Hoa nhìn đám người đang vui vẻ sau khi diệt trừ được đám ác quỷ lộng hành, chỉ biết tặc lưỡi thở dài.
Lão quỷ này, tổ chức cũng quá phô trương rồi.
Những tu sĩ giới huyền tu bọn họ, đặc biệt là đệ tử của Thiên Cực Huyền Môn luôn duy trì truyền thống tiết kiệm tốt đẹp.
Đồ ăn trên bàn tối nay lại quá ngon, bọn họ nhanh chóng xử lý sạch. Tạ Khiêm nhanh chóng bỏ miếng đậu phộng chiên cuối cùng vào bát. Lý chưởng môn rất hài lòng: "Không tôi, không tôi. Biết trân quý đồ ăn là nguyên tắc của tông môn chúng ta, tốt nhất là nên ăn hết."
Cho đến khi họ quay lại rồi nhìn thấy.
Một nhóm quỷ bắt đầu liếm đĩal
"Bà nội cậu, cái đĩa này là của tôi"
Đã thành quỷ rồi, bây giờ cũng không còn lý trí nữa.
Lý chưởng môn: "..." Xem ra phong cách trân quý đồ ăn của Thiên Cực Huyền Môn bọn họ vẫn chưa đạt đến đỉnh cao.
Tất cả mọi người có mặt tại đây, dù là người hay quỷ, đều đã no bụng. Mọi người đều được no đủ.
"Tôi dường như... đã giảm cân. Tôi đã giảm cân phải không?" Tê Nhược Nhược không nhịn được ợ một cái, cô ấy lại nhìn vào khuôn mặt của mình rồi kinh ngạc phát hiện khuôn mặt mũm mĩm của mình cuối cùng đã trở nên thanh tú, không nhận ra sự khác thường nào từ cơ thể của chính mình.
Vừa được ăn ngon miệng mà không tăng cân ư?
Ngay cả những quỷ hồn đó cũng nhận thấy dường như chúng đã thay đổi, tổn hại tích lũy theo thời gian từ khi ăn món ăn do đầu bếp Mạnh nấu dường như đã không còn nữa.
Bọn họ còn chưa kịp vui mừng, Phó Vãn đã ném chiếc thìa sắt trong tay vào nôi, nhìn Tạ Khiêm đang buôn ngủ sau khi ăn xong rồi nói: "Tạ Khiêm, cậu cùng cảnh sát đưa tất cả đám quỷ này trở lại Phúc Mãn Lâu để bọn họ trở về cơ thể thực của mình đi."
Tạ Khiêm phấn chắn trở lại, lập tức đứng dậy đáp: "Vâng, thưa sư tôn." Tạ Khiêm lập tức lấy ra cờ dẫn hồn, vẫy cờ rồi dẫn đám quỷ hồi đứng dậy rời khỏi bữa tiệc.
Bọn họ cũng có thể đi dạo dọc trên đường để tiêu cơm.
Phùng Kiện và những người khác dẫn theo Mạnh Chí Khoan vội vàng đi theo bước chân của Tạ Khiêm. Điều quan trọng nhất là những quỷ hồn này phải trở lại cơ thể thực của họ.
Lý chưởng môn nhìn theo bóng lưng Tạ Khiêm, trằm ngâm.
Đây chính là đệ tử được Nguyên Quân chưởng môn chủ quy trọng như vậy... Đó chính là Nguyên Quân chưởng môn đấy.
Mặc dù Lý chưởng môn có khá nhiều đệ tử nhưng ông ấy cảm thấy bọn họ vẫn còn thiếu thứ gì đó, tạm thời ông ấy vẫn chưa quyết định được ai sẽ là vị chưởng môn tiếp theo.
Người đệ tử trẻ tuổi trước mặt này... có thể kiểm tra thử.
Nghiêm Hoa ở một bên chú ý tới ánh mắt Lý chưởng môn đang nhìn theo bóng lưng của Tạ Khiêm, tim ông ấy bất giác đập thật nhanh, trên khuôn mặt già nua khó có thể che giấu lộ rõ vẻ vui mừng.
Không, đừng như những gì ông ấy đoán chứ...
Trời ạ, ông ấy cơ hồ không dám nghĩ tới vị trí "sư phụ của chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn" sẽ có bao nhiêu điều thú vị!
Nghe xong sẽ khiến người khác có cảm giác như ông ấy là một vị đại lão nhỉ? Hahaha.
Sau khi đám quỷ hồn rời đi, nơi này trở nên đặc biệt trống vắng. Đám quỷ hồn canh gác mệt mỏi như chó chết. Phó Vãn nhìn ông cụ Thẩm đang mỉm cười, đi tới hỏi: "Bây giờ ông đã sẵn sàng đầu thai chưa?"
Ông Thẩm lập tức lên tiếng: "Được, đương nhiên là tôi sẵn lòng rồi!" Phó Vãn quay lại nhìn chiếc bàn có Triệu Dương và những người bạn của cậu ấy, Thắm Mi bắt gặp ánh mắt của Phó Vãn, vô thức cau mày rồi nhanh chóng ôm lấy Thu Thu.
Phó Vãn nhìn lên bầu trời nói: "Ngày 14 tháng 7 và ngày 15 tháng 7 âm lịch là ngày Quỷ môn mở cửa, đến lúc đó mọi người xuất phát từ từ đường nhà họ Thắm xuống âm phủ là được."
Nếu lúc ấy Thu Thu được ông ngoại dắt đi tới U Minh giới cũng rất được. Thu Thu đã bị phân thành từng mảnh. Cho dù cô bé có trở thành một quỷ hồn, những bộ phận bị phân tách ra vẫn sẽ khiến cô bé đau đớn. Đầu thai làm người là điều nên làm, mẹ cô bé là Thẩm Mi có lẽ sẽ hiểu được.
Đoàn Đoàn có chút căng thẳng nhìn Thu Thu: "Thu Thu, chờ lúc cậu đầu thai, chúng ta lại làm bạn tốt nhé."
Thu Thu gật đầu: "Ừ."
Thu Thu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên chạm vào khuôn mặt đã nhăn nheo của Thẩm Mi, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên đó, nói: "Mẹ ơi, đừng khóc." ”
Thu Thu đưa con thỏ màu hồng mà cô bé đang ôm cho Thảm Mi: "Cho mẹ đấy."