Chương 177
Chương 177Chương 177
Chương 177
Thậm Mi lại càng khóc lớn hơn, con thỏ nhỏ này là do bà ấy tặng cho Thu Thu, bây giờ nó lại trở thành một món quà Thu Thu tặng bà ấy.
Thẩm Hải thì thầm: "Tiểu Mi, sao tối nay em không dẫn Thu Thu và ông cụ đi dạo trên ngọn núi nhà chúng ta?”
Đây là ngọn núi đặt từ đường của nhà họ Thẩm, trên núi còn có một căn biệt thự nhỏ nhà họ Thắm bố trí, là nơi có thể ở được.
Người một nhà bọn họ vẫn có cả một ngày để quây quần bên nhau. Mấy năm nay Thâm Hải luôn cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Mi, ông ấy lấy thêm cổ phần trong công ty ra tặng cho Thắm Mi, nhưng Thẩm Mi rất kiên quyết bỏ qua tất cả những gì ông ấy đưa tỚi.
Bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy Thu Thu, trong lòng Thắm Hải có một cảm giác tội lỗi đến khó tả.
Ông ấy chưa bao giờ hối hận vì đã lựa chọn cứu con trai mình trước, nhưng nhìn thấy Thu Thu vẫn còn là một đứa trẻ, chân tay lại bị gãy hết, Thẩm Hải cảm thấy rất có lỗi.
Hiển nhiên, mỗi năm ông ấy đều nhờ thiên sư làm chút việc, đốt tiền giấy và quần áo cho đứa nhỏ ây. Đám người kia đã nói Thu Thu sống rất tốt, kết quả thì sao?"Thu Thu, ta... ta là bác của cháu, sự cố năm đó là ta không bảo vệ được cháu." Thâm Hải nhớ lại cảnh tượng khi tìm thấy đứa trẻ, ông ấy lập tức bật khóc, che mắt ngồi xổm xuống trước mặt hai mẹ con.
Thu Thu nhìn chằm chằm vào Thắm Hải, cũng không nói gì. Cô bé hiểu bác mình đang làm gì, nhưng cô bé không thể tha thứ cho ông ấy được.
Mọi người đều nhìn Phó Vãn, Phó Vẫn bình tĩnh nói: "Chu kỳ nhân quả, nguyên nhân là gì, hậu quả thế nào, sau khi con người chết đi sẽ được đưa ra tính toán một lượt."
Thâm Hải đương nhiên hiểu được ý của Phó Văn, lựa chọn của ông ấy gián tiếp làm tổn hại đến tính mạng của cháu gái, sau này ông ấy sẽ nhận được hình phạt thích đáng.
Điều đó cũng không quan trọng, ông ấy xứng đáng bị như vậy. Ngay từ đầu là chính ông ấy đã đưa ra quyết định, ông ấy đã chuẩn bị nhận lấy mọi hậu quả. Thảm Mi không muốn để ý đến Thẩm Hải, nhưng khi nhìn thấy người cha già ra hiệu cho mình, bà ấy chỉ có thể gật đầu.
Nhiều năm trước, người bà ấy sinh ra, người sinh ra bà ấy, tất cả bọn họ đều rời đi. Và đêm nay, người bà ấy sinh ra, người sinh ra bà ấy, lại có mặt ở đây. Người một nhà, ở bên nhau.
Ngay cả khi chỉ trong một đêm, vẫn quá tốt rồi.
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Đêm nay tâm trạng của ông cụ Thắm ngược lại rất tốt, ông cụ rất hãnh diện, cho nên đã đến lúc giải quyết chuyện gia đình rồi.
Ông cụ cởi thắt lưng ra khỏi quân, cười lạnh nhìn chằm chằm Thẩm Hải và Thắm Tử Khiên: "Đi nào, hai đứa đấy, đi tới từ đường."
Hai cha con vô thức rùng mình, đây là ông cụ tính đánh chết bọn họ sao. Thẩm Tử Khiên đã từng nhìn thấy ông nội mắng chửi và đánh người khi ông ấy còn sống, ra tay thật sự rất tàn nhẫn.
Thẩm Hải nhìn Thu Thu và Thâm Mi thật sâu: "Con biết rồi, thưa ba." Không bao lâu sau, trong núi vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Thắm Hải và Thâm Tử Khiên, từng nhát roi quất xuống như hẳn sâu vào linh hồn bọn họ."Ta nói thằng nhóc con nhà cháu đừng nghe lời anh họ, đã nói không được mở cửa là không được mở cửa, mẹ cháu lại chưa về, cháu mở cửa cái rắm ấy, không thể ở nhà thành thật xem phim hoạt hình sao? Tiểu tử thối cháu cứ nhất định phải dùng tay mở cửa, ông đây không đánh chết cháu mới là lạt"
Thâm Tử Khiên không dám trốn tránh, chỉ có thể vừa khóc vừa hét lớn: "Ông nội tha mạng, ông nội tha mạng, đó là lỗi của cháu."
Không biết ông cụ lấy đâu loại thắt lưng này, mỗi nhát quất xuống đều đâm sâu vào tâm hồn bọn họ, đau xót đến khó tả.
Đương nhiên, ông cụ càng không thể buông tha Thẩm Hải. Sau khi xử lý xong Thẩm Tử Khiên, lúc quất thắt lưng vào người con trai, ông cụ Thẩm càng tàn nhẫn hơn.
"Nó chỉ có chút lỗi con làm người lớn thì sao, còn có loại anh trai như con ữ?2 Còn có một người bác như con ư?2 Đó là cháu gái của con đấy! Con, đồ ngốc nhà con, không biết cách để đối phó với mấy tên bắt cóc còn thực sự chọn một trong hai người theo mong muốn của mấy tên khốn đó sao? Não con có phải bị úng nước rồi không? Đầu óc như vậy còn có thể làm người giàu có nhất Ninh Thành, nhà họ Thẩm chúng ta còn chưa bại dưới tay con, tất cả đều là nhờ tổ tiên của con cầu nguyện cho! Ta nhất định phải đánh chết con, đánh chết con rồi mới rời đi." Thắm Hải co rút khắp toàn thân, nói những lời hoàn toàn lặp lại như con trai mình: "Ba, ba đánh nhẹ chút đi, tha mạng cho con, đừng đánh mạnh quá." Trong núi đầy ắp những tiếng kêu khóc vô cùng thảm thiết của cha con nhà họ Thẩm, tiếng kêu khiến chim chóc trong rừng giật mình.
Nghiêm Hoa thở dài, ông cụ thật tàn nhẫn. Lúc trước khi ông cụ còn ở trên người ông ấy, ông cụ chỉ giữ tay ông ấy, nhiều nhất chỉ dọa ông ấy sợ một chút, lại không xuống tay tàn bạo như thế.
Bữa tiệc mừng thọ cứ như vậy mà kết thúc.
Hạ Huy thấy mọi người đều rời đi, anh ta vội vàng nhìn Phó Văn với ánh mắt đầy mong đợi, hỏi: "Đầu bếp Phó, không biết sau này trang trại này còn có thể phát triển được hay không?”
Phó Vãn gật đầu: "Không có vấn đề gì."
Hạ Huy lập tức lộ ra vẻ vui sướng, không sao, không có vấn đề gì, trang trại của anh ta cuối cùng cũng có thể phát triển rồi.
Trong tương lai nhất định không hợp tác với nhà xưởng Tôn thị gì đó nữa. Trước đó, đầu bếp Phó đã nói, tốt nhất anh ta nên hợp tác với các nhà xưởng sản xuất bút vẽ, nếu sau này anh ta chỉ cung cấp gỗ cho những người thợ sản xuất bút vẽ thì mọi chuyện sẽ Ổn thôi.
Mọi người ai nây đều trở về nhà của mình. Phó Đại Thành và Lưu Mỹ Linh vỗ nhẹ đầu Phó Vãn rồi
mỉm cười quay trở lại U Minh giới. Phó Vãn, Thâm Đoan và Đoàn
Đoàn cũng trở về căn nhà thuê.
Thảm Đoan rửa tay, anh luôn cảm thấy trên cơ thể mình không phải mùi thịt lợn thì là mùi thịt gà vị. Anh không biết nếu nhảy xuống địa ngục có thể rửa sạch mùi hôi thối này hay không.
Đoàn Đoàn vẫn rất hào hứng ngồi trên ghế sofa, kể về những điều thú vị trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, lúc nãy được ăn món ăn ngon, lúc khác cậu bé lại vui mừng vì Thu Thu có thể nhìn thấy mẹ của mình.
Phó Vẫn: “Đoàn Đoàn, ngày 1 tháng 9 con sẽ đi học mẫu giáo." Đoàn Đoàn mỉm cười nheo mắt đáp: "Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi ạ, con sẽ chăm chỉ học tập. Vậy đến lúc đó mẹ có đưa con đi học mẫu giáo không?" Đoàn Đoàn đang mong chờ câu trả lời tích cực.
Tuy nhiên, Phó Văn không đưa ra câu trả lời cậu bé mong muốn: "Mẹ không biết." Đoàn Đoàn ngây người mắt một lúc.
Mẹ, mẹ không biết sao?
Thực ra cậu bé phải tự mình đến trường, nhưng... Nhưng lần đầu tiên đi học mẫu giáo, Đoàn Đoàn vẫn rất mong được mẹ đưa đến đó.
Đoàn Đoàn thì thầm: "Mẹ ơi, có chuyện gì à?” Phó Vãn quỳ xuống trước mặt Đoàn Đoàn, nhìn vào mắt con trai: "Mẹ phải về đó." Mọi người đều bối rối, không biết Phó Vãn đang nói về nơi nào, quay trở lại cõi âm ư?2
Trở lại Thiên Cực Huyền Môn, nơi bị quỷ giới bao vây từ bốn phía ngàn năm trước, tất cả đệ tử trong tông môn vẫn đang chờ đợi cô.
"Vậy khi nào mẹ sẽ trở vê?"
Phó Văn: "Mẹ sẽ quay lại sớm nhất có thê."
Đoàn Đoàn cảm thấy bất an vì trước đây mẹ cậu bé luôn cho cậu bé những câu trả lời chính xác, nhưng hai câu hỏi liên tiếp lại được đáp lại bởi những câu trả lời mơ hà. Cậu bé chỉ mới được ở với mẹ một thời gian ngắn, cậu bé rất sợ hãi. Phó Vãn ngước mắt nhìn Thắm Đoan: "Anh sẽ không ngăn cản tôi chứ?" Thảm Đoan trừng mắt nhìn cô: "Tôi và em đều biết luật nhân quả luân hồi, ngăn cản cũng không có tác dụng gì.”