Chương 178
Chương 178Chương 178
Chương 178
Phó Văn nhìn anh, trong nháy mắt trở thành Địa Tiên, cô cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Thắm Đoan trong ký ức.
Lần đầu tiên cô xuống núi để rèn luyện siêu độ vong hồn, anh là đống xương khô còn sót lại sau chiến trường, cuối cùng siêu độ thành một vong hồn. Vị tướng trẻ tuổi chờ đợi cô siêu độ cho tất cả những người lính đã hy sinh mạng sống của họ rồi mới đến lượt anh.
Thâm Đoan đi đến U Minh giới nhưng không đầu thai, lúc đó thế cục ở U Minh giới không rõ ràng như bây giờ, các đại Quỷ vương chiến đấu với nhau, anh bắt đầu từ một âm binh nho nhỏ, cuối cùng giãm đạp lên đám Quỷ vương khác để thống nhất U Minh giới.
Bởi vì chỉ có chủ nhân thật sự của U Minh giới mới có thể ngồi cùng một bàn ăn với chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn.
Anh vốn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể chính thức bước vào tầm mắt của cô với tư cách là Minh Quân của U Minh giới, nhưng Phó Vãn lại biến mắt.
Hàng ngàn năm sau, anh gặp lại cô gái đã giúp anh siêu độ trong từ đường nhà anh, ánh đèn luôn sáng trong từ đường khẽ nhấp nháy, cô gái nhỏ trúng chú thuật không ngừng kéo áo anh.
Phó Vẫn cười nhẹ: "Năm năm trước anh đã vượt qua Thiên Cực Huyền Môn, là người đã mở ra cánh cổng thời không."
Cánh cổng thời không, cho dù là Địa Tiên, cũng chỉ có khả năng có được cơ hội này.
Thảm Đoan gật gật đầu, đúng vậy, chính anh là người đã mở cánh cổng thời không, đưa Phó Vãn đi qua đó, nếu không với thực lực lúc đó, e rằng cô sẽ không thể đối phó với những biến cố ở Ninh Thành.
Mà anh cũng vì vậy chìm vào giấc ngủ sâu, khi cô trở lại cũng là lúc anh vừa thức dậy.
Trong quá trình U Minh giới phát triển trong suốt hơn một nghìn năm, nó đã có một hệ điêu hành hoàn chỉnh, vì vậy giấc ngủ sâu của Minh Quân không ảnh hưởng gì quá lớn.
Thân là Nguyên Quân chưởng môn, Phó Vãn hiểu rõ luật nhân quả hơn bất cứ ai khác, cô phải hoàn thành sứ mệnh của mình.
Phó Vẫn đi ra ban công, một đôi tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, người đàn ông nhanh chóng ôm cô từ phía sau, cơ cánh tay hơi căng ra, anh thì thầm gọi tên cô: "Phó Văn."
"Anh sợ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa."
Nếu lần này cô không thể quay lại thì phải làm sao?
Phó Vãn không đầy anh ra, lấy ra một cuộn khế ước hôn nhân từ trong tay áo đưa lại cho anh: "Vậy anh vẫn nên tự giữ thứ này đi." Đây là khế ước hôn nhân của Thảm Đoan, không có gì khác ngoài tên của anh. Thảm Đoan lẳng lặng nhìn tờ giấy mà Phó Vãn đưa qua, anh cũng không trả lời mà chỉ nhẹ giọng nói: "Thật ra trước nay anh vẫn luôn giỏi chờ người khác."
Anh đã chờ đợi suốt hơn một ngàn năm.
Một ngàn năm tới anh vẫn đủ khả năng để đợi tiếp.
Phó Vãn quay đầu nhìn anh, lúc này ánh mắt Thâm Đoan càng lúc càng rõ ràng. Cô đã gặp qua vô số linh hồn, nhiều đến mức cô không thể đếm được. Chỉ có lông mày và ánh mắt của vị tướng quân trẻ tuổi này cô vẫn còn nhớ mãi. Vị tướng trẻ tuổi năm ấy, bây giờ đã là Minh Quân, người phụ trách toàn bộ U Minh giới.
Chỉ mỗi cô không biết, trong bóng tối vô tận, luôn có người đợi cô. Phó Vãn đột nhiên cười khẽ, đầu ngón tay xuất hiện chút ánh sáng nho nhỏ, cô dùng ngón tay làm bút viết tên mình lên khế ước hôn nhân - Phó Vãn. Viết tên Phó Chính Lý vào mục nhân chứng.
Đoàn Đoàn lộ ra vẻ mặt tò mò: "Mẹ, đây là ai vậy?”
Phó Vãn xoa đầu Đoàn Đoàn: "Là con đấy."
Cô đặt cho Đoàn Đoàn một cái tên chính xác để thuận tiện cho việc nhập học. Đoàn Đoàn mừng rỡ vì mình cũng có tên, trong lòng không ngừng ghi nhớ cái tên này, cậu bé nắm tay Phó Vãn: "Mẹ, sau này Đoàn Đoàn sẽ ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, có thời gian sẽ đến U Minh giới thăm ông bà ngoại, chờ mẹ và dượng Thắm trở về."
Phó Vãn mỉm cười, xoa đầu cậu nhóc: "Con có thể gọi dượng là ba." Đoàn Đoàn vốn tưởng rằng khế ước hôn nhân vừa rồi hình như chỉ là giấy chứng nhận kết hôn, lại nghĩ ông Nghiêm Hoa từng nói chồng của mẹ ở U Minh giới là ba nhỏ của mình, ba nhỏ cũng nên coi là ba đúng không?
Khóe lông mày Thắm Đoan khẽ giật giật: "... Ba là ba ruột của con!" Cả ngày cứ gọi dượng!
Bây giờ hợp đồng hôn nhân đã được ký kết, từ nay anh sẽ có lý do chính đáng để cậu nhóc gọi anh là ba.
Đoàn Đoàn chớp mắt, hóa ra nam quỷ tận tụy với công việc này lại là ba cậu nhóc sao? Không có gì đáng kinh ngạc cho lắm.
Sương mù dân cuộn lên từ ban công, một cánh cổng màu vàng nhạt xuất hiện như ảo ảnh trên bầu trời.
Phó Vãn nhìn Thẩm Đoan dẫn Đoàn Đoàn rời ởi, cô xoay người kiên quyết bước vào cánh cổng khổng lò...
"Trưởng lão, Quỷ vương của Tứ Ma Vực sắp xông tới cửa môn phái rồi" Toàn bộ Thiên Cực Huyền Môn rơi vào trạng thái hoảng loạn tới tột độ, Nguyên Quân chưởng môn của bọn họ muốn vượt qua lôi kiếp để trở thành Địa Tiên, giải quyết khủng hoảng của môn phái. Nhưng lúc cô bị mấy tia sét trên trời đánh trúng, cô lại không biết lúc này mình đã ngã xuống.
Việc cô không vượt qua lôi kiếp đã thúc đẩy tinh thần của Tứ Ma Vực, ông ta quyết tâm đặt chân tới Thiên Huyền Môn vào đêm nay.
Một khi Thiên Cực Huyền Môn, chuẩn mực của toàn bộ giới huyền tu sụp đổ, từ nay đám quỷ bọn chúng sẽ thống trị nơi này, không ai có thể ngăn cản bọn chúng, trần gian sẽ hoàn toàn trở thành thế giới của bọn chúng.
Trưởng lão ở phía sau lập tức nổi giận: "Hôm nay, chúng ta sẽ chiến đấu đến chết, không được để những tên ma quỷ tàn ác này phá hoại môn phái, hủy diệt tính mạng của bọn họ."
Tất cả đệ tử của Thiên Cực Huyền Môn đều sẵn sàng hy sinh cho môn phái. Trên người đệ tử đều nhuôm máu, đứng nhìn đám quỷ hung hãn tấn công vào cổng trên núi. Họ hình thành đội hình để bảo vệ.
"Xem xem, đây là ai nào? Đây không phải chính là sư phụ của vị Nguyên Quân chưởng môn nhà các ngươi sao? Hahaha."
Đôi mắt của các đệ tử sắp nỗ tung vì bị sốc.
Đây, đây thực ra là nguyên chưởng môn Vân Hoa Tử, sư phụ của Phó Vãn, ông vừa mới biến mắt nhưng đã bị bắt lại 2? Tất cả các đệ tử càng ngày càng hoảng sợ. Sư phụ Vân Hoa Tử đã bị bắt, chưởng môn Phó Vãn lại không rõ sống chết sau trận lôi kiếp, việc Thiên Cực Huyền Môn bị tiêu diệt chỉ còn là vân đề thời gian.
"Chưởng môn của các người, Nguyên Quân không phải có rất nhiều biện pháp trừng phạt ác quỷ sao, không bằng ta cũng dùng chúng để chiếu lên người sư phụ của cô ta nhé? Tỷ như... Dùng đao chặt đứt xương cốt của sư tôn Vân Hoa Tử chẳng hạn?" Quỷ Vương nói vào tai Vân Hoa Tử. Bầu không khí xung quanh vô cùng cổ quái, ông ta nói.
Ông ta vô cùng thưởng thức ánh mắt sửng sốt, đầy giận dữ và sợ hãi tột độ của những đệ tử này.
Nếu không có Phó Vãn, Thiên Cực huyền môn sẽ chẳng là cái gì khác."Chủ ý không tệ."
Ai, nghe thấy không, có người phụ hoạ theo ông ta đấy.
Quỷ Vương vô cùng hài lòng nhưng lại để ý đến ánh mắt của đệ tử Thiên Cực Huyền Môn trở nên đặc biệt ngây ngốc.
Sau lưng ông ta, bầu trời xanh tràn đầy ánh sáng vàng kim mở ra một cánh cổng thiên đường, có một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi cổng trời. Thanh kiếm trong tay cô ngưng tụ thành ánh sáng ảo, cô nói:
"Một đao."
Thanh kiếm rơi xuống, trong phút chốc đã cắt đứt tai Quỷ Vương, âm khí không ngừng bộc phát nghi ngút, một tiếng quỷ gầm chói tai vang vọng giữa bầu trời. "Một đao." Phó Văn mỉm cười.
Một nhát kiếm khác cắt đứt cánh tay của Quỷ Vương.
"Là chưởng môn, là Phó chưởng môn đã quay trở lại!" Các đệ tử mừng rỡ thoát ra khỏi tuyệt vọng.
Một trưởng lão nhìn ánh sáng vàng mỏng manh xung quanh Phó Vãn, không thể tin được nói: "Sư phụ... Sư phụ, người có sống sót qua lôi kiếp và đột phá thành Địa Tiên 2"