Chương 184: Chương 184
Chương 184: Chương 184Chương 184: Chương 184
Chuong 184: Chuong 184 Sau đó đồng loạt nhấc tay: “Chị ơi, bọn em xếp thành hàng rồi!"
Thẩm Tiểu Vũ: Ôi, đáng yêu đến tan nát tâm can rồi!
Cô cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt mình, không biểu hiện ra quá mức khoa trương, nội tâm đã như một bà cô quái dị rồi, bên ngoài càng không được thể hiện thái quá, phải duy trì hình tượng một người chị gái tốt.
Thẩm Gia Dương thấy cảnh như vậy, ý cười trên mặt vẫn không thể nhịn mà giấu đi được.
Dù có nhìn bao nhiêu lần đều thấy buồn cười, đúng là quá vui vẻ rồi. Thẩm Tiểu Vũ cầm trong tay gói kẹo sữa đi từ trái sang phải, ánh mắt của mấy người em trai đều gắt gao hướng theo cô, kẹo hoa quả trong miệng vẫn còn phát ra tiếng, nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.
Thẩm Tiểu Vũ cũng không trêu bọn họ nữa.
Ngay trước mặt bọn họ, Thẩm Tiểu Vũ từ từ lấy ra gói kẹo sữa thỏ trăng ra, đi đến trước mặt em họ ở một bên đưa cho cô ta: "Bội Bội, cho em này!"
Từ Bội nhìn kẹo sữa thỏ trắng ngay trước mặt mình, vậy mà trong nháy mắt lại có ý nghĩ muốn đưa tay ra vứt kẹo đi.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn ngoan ngoãn nhận lấy kẹo, nhận xong còn nói tiếng cảm ơn. Thẩm Tiểu Vũ nói không cần cảm ơn thì nhớ tới hàng đội mấy người em trai kia, sau đó bắt đầu phát kẹo cho bọn chúng.
Thẩm Uyển nhìn sang bên kia xác định không còn chuyện gì nữa rồi thì quay người trở lại phòng bếp, trong bếp vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, người trong nhà cũng sắp đi làm về rồi, không thể trì hoãn được, nếu không cô ấy vẫn muốn tiếp tục ở đây xem có gì! Đây chính là khởi nguồn cho niềm vui mỗi ngày của cô.
Mà Thẩm Tiêu Vũ ở bên kia cũng phát cho mấy người em trai mỗi đứa ba viên kẹo rồi.
Đừng coi thường mấy viên kẹo này, kẹo sữa vốn nặng hơn một chút, một cân cũng phải có hơn một trăm cái, trong nhà có nhiều trẻ con, mỗi lần ăn hai ba viên, một cân cũng chẳng thể giữ được trong thời gian dài, mà Thẩm Tiểu Vũ có thể cho tới ba viên một lần đã là quá hào phóng rồi.
Mỗi lần phát, cô sẽ tìm ra ưu điểm hoặc biểu hiện tốt gân đây của em trai để khích lệ một lần, nhận được khích lệ là kẹo của chị gái, mấy đứa nhỏ đều vui vẻ đến sắp thăng thiên luôn rồi!
Đợi khi Thẩm Tiểu Vũ phát kẹo xong, Thẩm Gia Dương liên đưa đống đồ ăn còn lại cho cô, kêu cô mang cất vào trong phòng, đợi sau này lại phát đồ ra như vậy cho em trai.
Đồ vật có hơi nhiều cho nên Thẩm Gia Dương chủ động mang đồ đến phòng cho con gái.
Đến phòng rồi, Thẩm Tiểu Vũ lấy chiếc rương gỗ nhỏ của mình ra, đây là đồ cô nhờ ông nội làm giúp cho, cũng là chiếc rương nhỏ cao tới năm mươi cm, tuy rằng không phải là quá lớn, nhưng đối với cô cũng đủ dùng rồi.
Ở bên trong rương cất toàn là đồ ăn vặt.
Cũng là thứ giống như bảo bối mà tất cả những người em trai đều muốn có được!
Nói mấy người em trai của Thẩm Tiểu Vũ rất đáng yêu cũng không phải vô cớ mà nói vậy.
Chiếc rương đựng đồ ăn vặt này của Thẩm Tiểu Vũ đối với mấy người em trai có thể nói chính là bảo bối vô cùng quý giá, bọn ho thực sự ngưỡng mộ vô cùng, nhưng rương là của người chị Thẩm Tiểu Vũ, còn được khóa vào cẩn thận, chìa khóa rương cũng được treo trên cổ cô.
Mấy đứa nhóc đều biết rõ trong rương có rất nhiêu đồ ăn ngon, nhưng bọn chúng không hề vì chuyện này mà khóc lóc om sòm hay lăn lộn quấn quýt lấy Thẩm Tiểu Vũ mà đòi ăn, nếu không được như ý muốn, bọn chúng sẽ tới ngồi xổm phía trước rương, sờ sờ chiếc rương gỗ nhỏ, nghĩ về đồ ăn vặt bên trong rương để khích lệ bản thân.
Sau đó chạy đến trước mặt người chị Thẩm Tiểu Vũ để ra sức mà thể hiện. Có rất nhiêu phương diện cho bọn chúng thể hiện.
Ví dụ như không cần người nhắc thì cũng cố gắng giữ sạch sẽ, cất đồ đạc của mình gọn gàng.
bea4f3