Chương 186: Chương 186
Chương 186: Chương 186Chương 186: Chương 186
Chuong 186: Chuong 186 Thẩm Dương mai lần vê nhà đều sẽ mang theo đồ, mỗi lần mang đồ vê đều sẽ mở ra trước mặt mọi người, như vậy có thể khiến cho mọi người vui vẻ, mặt khác cũng ẩn chứa nỗi niềm của hắn trong đó.
Dù sao bản thân hắn ở bên ngoài làm việc như vậy, hầu hết việc trong nhà sẽ đều do anh cả với anh hai làm, như vậy thì nếu mỗi lân anh mang đồ ve đều giấu giấu diếm diếm, hai anh trai thì không nói, nhưng hai người chị dâu trong lòng sẽ có suy nghĩ không được tốt cho lắm.
Nếu lấy đô ra không chút giấu diếm như vậy, có bất cứ đồ gì cũng đều sẽ lấy ra cho mọi người xem, như vậy có thể tránh được không ít phiền toái, có thể nói hắn làm như vậy cũng có chút cố tình.
Bà lão cũng có chút đoán ra được suy nghĩ như vậy của con trai, cho nên cũng sẽ theo ý hắn.
Lúc này mới có thể thấy được cảnh này.
Bà lão cũng nhìn thấy được chiếc váy được con trai ướm lên người cháu gái rồi, ánh mắt không khỏi sáng ngời lên, khen ngợi nói: "Váy bán ở bên ngoài rõ ràng là đẹp hơn đồ chúng ta làm thật, váy này Tiểu Vũ mặc lên rất đẹp, chỉ là màu sắc không hợp với một cô bé cho lắm, nên chọn màu sáng hơn chút sẽ đẹp hơn."
Ví dụ như màu đỏ cũng rất đẹp. Người có tuổi rồi như bà lão rất thích những gam màu sáng thích hợp cho trẻ con mặc.
Về chuyện này, Thẩm Gia Dương đương nhiên cũng có lý do riêng của bản thân.
Nhưng cũng đã tới giờ ăn cơm rồi, Thẩm Uyển nghe thấy động tĩnh liền đi ra từ trong phòng bếp, trong tay còn bưng ra chút đồ đã nguội, thấy tất cả mọi người đang vây quanh bên cạnh nhau liền chào hỏi một tiếng: "Làm cơm xong rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, có gì cơm nước xong rồi nói saul"
'Đúng đúng đúng, ăn cơm trước đi!" Thẩm Gia Dương liên thu dọn gọn gàng lại đồ đạc.
Thu dọn xong thì để đại vào một góc tường, đợi cơm nước xong mới từ từ cất gọn vào.
Trong phòng bếp vẫn còn lưu lại chút đồ ăn, cái này là để phần lại cho mấy đứa nhỏ vẫn đang ở trên trường.
Lớn hơn Thẩm Tiểu Vũ còn có bốn đứa nhỏ, anh cả Thẩm Kiến năm nay đã mười bốn tuổi rồi, hiện tại đang học cấp hai ở trấn trên, bởi vì đường về nhà khá xa, buổi trưa sẽ không quay vê nhà ăn cơm, trực tiếp mang cơm đến trường ăn, vì ăn ở trường nên sẽ được cô út Thẩm trong nhà cho chút đồ ngon hơn.
Nhưng Thẩm Khang cùng với Thẩm Mai, Thẩm Lan đang học tiểu học ở Cung tiêu xã buổi trưa đều sẽ về nhà ăn cơm.
Chỉ là thời gian bọn họ tan học có muộn hơn chút so với thời gian người trong thôn đi làm vê, cho nên đến khi người trong nhà ăn cơm sắp xong hoặc xong rồi ba người bọn họ mới quay về ăn cơm. Vậy nên mỗi ngày đều để phần ra cho ba đứa nhỏ một chút cơm. Sau khi trẻ con trong nhà nhiều lên, vốn dĩ bàn ăn cũng không còn đủ chỗ nữa rồi, vậy nên ông lão liền dành chút thời gian làm ra cái bàn nhỏ nữa, như vậy trong nhà hiện tại có tới hai cái bàn ăn rồi. Đàn ông một bàn.
Phụ nữ một bàn.
Trẻ con tự do lựa chọn xem sẽ ngồi với ai.
Như vậy là bởi vì đàn ông và phụ nữ ngồi trên bàn sẽ không nói những chuyện giống nhau, sau khi tách ra rồi có thể nói những chuyện mình thích, tất cả mọi người đều hài lòng, thói quen này cũng như vậy mà bắt đầu được giữ lại.
Sau khi ăn cơm xong, bà lão ở một bên bắt đầu hỏi cháu gái.
Vừa rồi bà ấy vừa nhìn đã thấy cháu gái, nhưng chưa kịp hỏi gì, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian rồi.
Mà bàn đàn ông sau khi nói được mấy câu, ông lão liên quay ra hỏi con trai ba: "Lần này quay lại con tính ở lại nhà bao nhiêu ngày?” Vấn đề này có thể nói rằng tất cả mọi người trong nhà đều rất để ý, cho nên ông lão vừa dứt lời, mấy người phụ nữ ở bàn bên cạnh cũng đều bắt đầu chú ý đến, bao gôm cả bà lão đang định hỏi cháu gái mấy câu, trong đó Thẩm Uyển là người chú ý nhất.
bea4f3