Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212: Chương 212

Chương 212: Chương 212 Chương 212: Chương 212Chương 212: Chương 212

Chuong 212: Chuong 212 Mấy đứa nhóc có thể nhận ra được vì ngày trước Thẩm Tiểu Vũ từng cho bọn chúng uống qua rồi. Có thể nói ngoài mùa đông ra, mỗi tháng Thẩm Tiểu Vũ sẽ cho mấy đứa nhóc uống nước có ga một lần, vị ngọt ngào ê ẩm kia khiến cho mấy đứa nhóc dù uống bao nhiêu lần cũng không chán được, có ấn tượng vô cùng mãnh liệt với nước có ga.

Thẩm Hữu vừa mở miệng, mấy đứa nhóc khác cũng bắt đầu vây quanh lại.

Thẩm Tiểu Vũ tum tim mà gật đâu: "Đúng rồi, đây là nước có ga, giống như lúc trước đó, mấy đứa luân phiên nhau mà uống đi!" Lúc nói chuyện cô cũng đưa bát nước đến trước mặt Thẩm Bình là người lớn nhất rồi.

Thẩm Bình lập tức liếm hết sạch sẽ nước thịt còn sót lại trên tay, sau đó hai tay câm lấy bát nước uống một hớp thật to, nuốt xuống được một nửa, một nửa còn lại thì lưu giữ lại hương vị trong miệng. Mấy đứa nhóc khác cũng làm theo hành động của Thẩm Bình.

Một lượt rồi lại một lượt, đến khi mấy đứa nhóc uống được vài hớp lớn rồi bát nước mới vơi đi hết, Thẩm Tiểu Vũ cất bát đi, đưa ngón tay lên trước miệng làm tư thế giấu bí mật: "Chúng ta giữ kín chuyện này nhé, không được nói cho người lớn biết, lân sau chị lại cho mấy đứa uống tiếp có được không?”

Mấy đứa nhóc trăm miệng một lời nói: “Vâng al

Ăn bánh bao cùng với bánh rán, còn được uống nước có ga, quả thực là thỏa mãn vô cùng.

Vừa nãy còn oán giận đợi chị gái mãi không thấy về, cuối cùng cũng được tiêu tan hết rồi.

Thẩm Tiểu Vũ lần lượt đảo mắt qua từng người một, cô căn bản cảm thấy rất vừa lòng.

Em trai vẫn rất là dễ dạy!

Trong thôn rất ít khi có chuyện lớn phát sinh, dù có chuyện thì hâu hết cũng là những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi mà thôi, sau khi Từ Bội rời khỏi nhà họ Thẩm rồi, trong nhà căn bản không còn chuyện gì xảy ra nữa.

Thẩm Tiểu Vũ vẫn ăn ngon ngủ ngon như mọi ngày.

Chỉ là so với khi còn là trẻ sơ sinh, bây giờ cô có thể muốn ra ngoài lúc nào thì ra, lúc ra ngoài còn có thể dẫn theo mấy đứa em trai, vừa uy phong vừa vui vẻ, vậy nên cô không những không cảm thấy đơn điệu, ngược lại mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Thi thoảng trong thôn có chuyện gì để bàn tán thì cô cũng sẽ đi tới để góp vui, dỏng tai lên nghe, quả thực là thích thú vô cùng.

Mà thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh chóng, hiện tại đã là năm 1966 rồi.

Đây là một năm vô cùng đặc biệt của lịch sử.

Ông lão làm đại đội trưởng ở trong thôn, có văn kiện chỉ đạo của cấp trên hạ xuống, ông ấy lại càng hiểu rõ thế cục hơn những người bình thường trong thôn, trong thời kỳ rối ren, ông ấy rất nhanh liên nhận ra được sự rối ren này sẽ có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống hiện tại tới mức nào.

Vì thế sự quản lý của ông với đại đội này sẽ quyết liệt hơn vài phần. Không những tiếp tục dẫn dắt thôn dân làm việc chăm chỉ như trẻ con như lúc trước, mà còn thường xuyên chọn thời cơ thích hợp để tổ chức họp hành, giảng giải tình huống hiện tại ở bên ngoài cho mọi người nghe, đồng thời ổn định mọi người vừa để tránh cho mọi người thấp thỏm lo lắng cũng để tránh cho mọi người bị người xấu lợi dụng như vậy và quả thực là không có gì quá dư thừa hất.

Ông lão phát hiện không khí ở trấn trên bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng rồi.

Không khí không những căng thẳng, thậm chí còn có những tên du thử du thực không biết có chuyện gì mà lại bắt đầu tìm việc để làm rồi, nếu làm chuyện chính đáng thì ông lão không nói.

Nhưng bọn họ lại tập kết vào một chỗ, không phải là đập phá đồ vật này kia mà chính là lấy cớ phê phán nhân dân khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Giống như thể bọn họ bị điên rồi vậy. Khiến người khác có cảm giác như muốn sởn gai ốc!

Dưới nông thôn tuy rằng không có thay đổi lớn như ở trấn trên, nhưng không có nghĩa là không có.
bea4f3
Bình Luận (0)
Comment