Chương 219: Chương 219
Chương 219: Chương 219Chương 219: Chương 219
Chuong 219: Chuong 219 Thẩm Gia Ngọc cùng với Thẩm Uyển nói chuyện, hai tiểu nha đầu thì đi múc nước mát.
Trong nhà chính tạm thời chỉ còn một mình ông lão.
Vừa đúng lúc bây giờ ông ấy muốn sửa sang lại một chút, cũng sẽ không có ai tới quấy rây ông ấy. Vừa rồi lúc đọc xong thư, cảm xúc trên mặt ông ấy rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vừa đan xen cảm giác kích động và lo lắng, không hề bình tĩnh được như biểu cảm ngoài mặt.
Kích động là bởi vì đây là thư đội trưởng cũ lúc trước viết cho ông ấy. Lo lắng là bởi vì nội dung trong bức thư.
Đối với ông lão mà nói, ông ấy có được như ngày hôm nay cũng là nhờ quen biết được đội trưởng của mình lúc còn tham gia quân ngũ. Bởi những việc mà đội trưởng dạy cho những người như ông lúc đó không chỉ có kỹ năng đánh giặc, còn có những cách giải quyết công việc đâu vào đó vô cùng mẫu mực, học được rất nhiêu kinh nghiệm để sống an yên trên đời, đối với tất cả những người như ông ấy mà nói, như vậy cũng coi như có lợi đến hết đời rồi.
Lúc ông ấy nhập ngũ mới chỉ là một đứa nhóc chưa biết gì.
Không có chút nhiệt huyết nào, bản thân lại vừa dễ kích động vừa không biết suy nghĩ, vì thế làm loạn gây ra không biết bao nhiêu chuyện, là kẻ khó ưa nhất nhì trong quân ngũ, khi ấy mỗi ngày đều chiến đấu rất căng thẳng, căn bản không có thời gian để giáo huấn người mới, ông ấy mới bị đùn đẩy đến mấy đội khác nhau liền.
Mãi đến khi bị đẩy đến tay đội trưởng mới không còn bị thay đổi liên tục nữa, mà còn được giữ lại. Khi đó đội trưởng vẫn chưa quá lớn tuổi nhưng đã rất có danh tiếng rồi.
Nghe nói tổ tiên đội trưởng chính là quan quân nhân, giống kiểu làm đại tướng quân, mỗi thế hệ đều là tướng quân rất am hiểu chuyện đánh giặc, đến thời của đội trưởng, bản thân ông ấy chính là thiên tài mà gia tộc được trời ban cho.
Dù là hành quân hay đánh giặc, hay là huấn luyện binh lính, ông ấy đều đối xử đồng nhất như nhau, người khác có muốn học cũng không được.
Ông ấy sau khi đi theo đội trưởng rồi mới hiểu được cái gì là văn thao võ lược chân chính.
[Chú thích: Văn thao võ lược: một vị tướng có khả năng, có tài dùng binh. ]
Với ông ấy mà nói, bốn từ này chính là để hình dung về đội trưởng!
Đội trưởng không he ghét bỏ người cứng đầu như ông ấy, chỉ cần một thời gian rất ngắn đã hiểu ra được ông ấy tinh thông cái gì, cho ông ấy làm quân trinh sát, sau đó con đường quân trinh sát của ông ấy tiến lên ngày một xa, hơn nữa còn làm rất tốt, dùng sự thực để chứng minh đội trưởng không hề nhìn lâm người.
Bởi vì đội trưởng coi người dưới trướng mình chính là quân, bình thường thi thoảng cũng sẽ truyền đạt nhiều loại tri thức, không biết thì học từ chỗ không biết, biết rồi sẽ dạy làm thế nào để đánh thắng trận, làm sao để bảo vệ được bản thân trong lúc đánh giặc vân vân. Quân viên của đội bọn họ ban đầu là đội yếu ớt nhất.
Nhưng số người sống sót trên chiến trường lại là nhiêu nhất.
Hơn nữa những người sống sót được dù ít hay nhiều đều có sự nghiep rieng.
Ví dụ như ông ấy, bởi vì một số nguyên nhân mà phải xuất ngũ, nhưng những gì đội trưởng dạy cho ông ấy ít nhiều đều xâm nhập cả vào cuộc sống của ông ấy, khiến cho ông ấy dù chỉ là một đại đội trưởng ở dưới nông thôn nhưng cũng có thể hoàn thành được tốt nhất nhiệm vụ của mình. Vậy nên không thể biết được đội trưởng có ảnh hướng lớn đến thế nào tới cuộc đời của ông ấy.
À có chỗ không đúng cần phải sửa lại, bây giờ kêu đội trưởng thì không còn thích hợp nữa, đội trưởng bây giờ đã là tướng quân có tiếng tăm lừng lẫy rôi, ông ấy chắc phải gọi là thủ trưởng mới đúng. Thủ trưởng có thể viết thư cho ông ấy, ông ấy thực sự thấy rất kích động.
Điều đó chứng minh thủ trưởng vẫn còn nhớ rõ ông ấy.
Dù thủ trưởng viết thư cũng là vì muốn ông ấy giúp một số chuyện nhỏ, nhưng điều này vẫn không thay đổi được rằng thủ trưởng đúng là có nhớ ông ấy thật.
bea4f3