Chương 225: Chương 225
Chương 225: Chương 225Chương 225: Chương 225
Chương 225: Chương 225 Ngoài Thẩm Đại Bảo và Thẩm Tiểu Vũ ra thì mấy đứa nhóc khác cũng đã đi tới vây quanh giường nồi, Thẩm Tiểu Vũ còn dùng ánh mắt ngày càng nghi hoặc để nhìn cô ta, Từ Bội lập tức giật mình, não đang cứng ngắc cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển rồi.
Cô ta đột nhiên giật lấy bức thư Thẩm Tiểu Vũ đang cầm về phía người mình.
May mà Thẩm Tiểu Vũ buông ra rất nhanh, nếu không có lẽ tờ giấy đã bị giật đến rách rồi, chuyện này khiến cho Thẩm Tiểu Vũ có chút tức giận, dù là ai thì đối mặt với người đột nhiên làm những chuyện bất thình lình như vậy cũng sẽ thấy rất tức giận.
Mà lúc này Từ Bội cũng bắt đầu giải thích rồi.
Cô ta nói: "Đây là thư của ông ngoại, ông vẫn luôn để thư ở dưới giường như vậy, vừa rồi lúc em buồn ngủ có cọ lên giường, không cẩn thận nên nhìn thấy cho nên liên thuận tay cất vào chỗ cũ!"
Nói xong cô ta liên lật ga giường lên, một lần nữa cất lại bức thư ngay trước mặt Thẩm Tiểu Vũ.
Nếu là trước kia, Từ Bội nói vậy Thẩm Tiểu Vũ sẽ tin ngay, nhưng hiện tại độ tin tưởng mà Thẩm Tiểu Vũ dành cho Từ Bội đã giảm đi rất nhiều rôi, nghe cô ta nói vậy cũng không tranh cãi gì thêm với cô ta nữa, chỉ là không lạnh không nhạt mà nói một câu: "Thật vậy sao? Vậy đợi ông nội trở vê chị nói với ông một tiếng là được, chị thấy ông nội rất là quý lá thư này đó." Từ Bội: “...
Nói cái gì mà nói chứ!
Đúng lúc cô ta đang cảm thấy mình giải thích ổn thỏa hết rồi, chân tay lúc nãy còn đang cứng ngắc, bây giờ lại bắt đầu bình thường trở lại, não bộ cũng bắt đầu suy nghĩ được, tất cả đều tiến triển theo phương hướng tốt.
Cảm thấy phản ứng của bản thân vừa rồi hơi quá, cô ta chỉ cần nói như hồi nãy rồi đem cất lá thư trở về chỗ cũ là được rồi, không cân phải làm ra bộ dạng có tật giật mình như vừa rồi.
Nhưng có nghĩ nhiêu đi nữa cũng không ngờ đến câu trả lời này của Thẩm Tiểu Vũ.
Nói cho ông ngoại sao?
Ở cùng chỗ với ông bà ngoại mấy hôm nay, dựa vào những gì cô ta chứng kiến mà nói, ông ngoại không chỉ đơn giản là thích lá thư này, mà còn rất quý trọng, mỗi buổi tối ông ấy sẽ lấy ra đọc một lân, cảm nhận lá thư bằng cách rất tinh tế, cũng bởi vậy mới khiến cô ta phát hiện được ông ngoại đặt thư ở dưới giường.
Nếu như giấu ở trong ngăn tủ rồi khóa lại, dù cô ta có lợi hại đến mức nào cũng sẽ bất lực thôi.
Bây giờ bị Thẩm Tiểu Vũ nói như vậy, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là chột dạ, chỉ có cô ta biết rõ ràng nhất bản thân vừa làm gì, vậy nên có chút sốt ruột, muốn nói vài câu với Thẩm Tiểu Vũ, kêu cô không cần nói cho ông ngoại. Không ngờ cô ta còn chưa kịp nói gì, Thẩm Tiểu Vũ lại đột nhiên cười hi hi nói: pua em thôi, chị sẽ không nói với ông nội đâu, nhưng tốt nhất em nên tự mình nói với ông nội một tiếng đi."
Nói câu nói mang chút hàm ý thâm sâu xong, Thẩm Tiểu Vũ liên dắt mấy người em trai đi ra khỏi phòng, cô còn phải vội dẫn em trai ra ngoài chơi kia mà, nào có nhiều thời gian để lãng phí với người em họ kỳ quái này như vậy đâu chứ! Về phần câu nói kia Từ Bội nghe có lọt tai hay không thì đó là chuyện của cô ta.
Dựa vào hiểu biết của cô về ông nội, nếu ông nội thực sự quý trọng lá thư này, một chút thay đổi của lá thư không chừng ông nội vẫn có thể phát hiện ra được, vậy nên dù có nói với ông ấy hay không, cô cũng sẽ không chủ động khiến người khác ghét mình như vậy.
Thẩm Đại Bảo nhìn em gái đã rời đi rồi, lại quay lại nhìn em họ dường như đang nhẹ nhàng thở phào một hơi, hoang mang gãi gãi đầu, sau đó nói một câu: "Bội Bội, em nghe lời Tiểu Vũ đi, con bé là người hiểu ông nội nhất. Không phải em muốn đi ngủ sao, vậy anh đi trước đây, em cứ ngủ đi nhé."
bea4f3