Chương 229: Chương 229
Chương 229: Chương 229Chương 229: Chương 229
Chuong 229: Chuong 229 Bây giờ đứa nhỏ đã được dạy dỗ rồi, thư cũng thay đổi nơi cất rồi, ông ấy mỗi ngày phải quan tâm những chuyện khác, đương nhiên sẽ không còn nhớ tới chuyện này nữa.
Nhưng người bị dạy dỗ thì không hê nghĩ như vậy.
Sống lại một đời, Từ Bội sống cuộc sống thuận buồm xuôi gió đã quen rồi, trong lòng lại có cảm giác rất mạnh mẽ, hơn nữa ở nhà biểu hiện còn rất tốt, cho dù là ông bà nội ngoại hay cha mẹ cô ta vẫn chưa từng mắng cô ta.
Vậy nên chỉ mới ủy khuất có một chút mà cô ta đã chịu không nổi rôi, bên ngoài thì nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, thực ra lại yếu ớt hơn đời trước rất nhiều.
Bây giờ mới chỉ bị ông ngoại nhà mình nói qua vài câu, trong lòng cô ta đã cảm thấy rất khó chịu rồi, lại cảm thấy chuyện này hoàn toàn có liên quan đến người chị họ Thẩm Tiểu Vũ, nỗi oán hận với cô lập tức sâu thêm một tầng.
Thế là Thẩm Tiểu Vũ lại cảm thấy em gái họ càng kỳ lạ hơn.
Chỉ cân ở nhà, em gái họ sẽ luôn dùng ánh mắt oán giận mà nhìn cô, rõ ràng mới chỉ là đứa trẻ, vậy mà ánh mắt kia lại chất chứa đầy nỗi oán hận khiến cô phải run lên, thực sự cũng không biết phải nói gì với cô ta, vậy nên chỉ có thể cố gắng mà bỏ qua cô ta thôi.
Cũng may thời gian cô tiếp xúc với em gái họ cũng không nhiều đến vậy.
Hơn nữa lúc cô dắt mấy người em trai ra ngoài chơi, hau hết thời gian em họ sẽ ở lại trong nhà, vậy nên thời gian ở chung của bọn họ rất ít, bởi thế dù có chút ảnh hưởng nhưng cũng không quá lớn.
Bây giờ sự chú ý của cô đang đặt ở hướng khác rồi.
Trước lúc phát Hồng Bảo Thư, ông lão nói nên học nội dung bên trong cho tốt, bởi vì sau đó có thể sẽ có người tới kiểm tra chuyên môn, nếu không đạt được tiêu chuẩn sẽ bị mang đi giáo huấn, ban đầu mọi người còn học rất chăm chỉ, nhưng sau một thời gian chưa có gì xảy ra mọi người cũng bắt đầu trở nên chủ quan hơn rồi. Kết quả ngay sau đó có người mang theo Hồng phù hiệu di tới cửa để khảo sát mọi người.
Mấy người có Hồng phù hiệu trên tay bao gồm hai người làm một đội, đến đây tổng cộng có ba đội. Bọn họ tuy tuổi tác không giống nhau, nhưng có một điểm vô cùng tương đồng, đó là lúc nhìn người luôn tỏ ra cao cao tại thượng, hận không thể cho mọi người biết rằng bọn họ không giống người bình thường, bởi vì trong thôn có mấy người mang Hồng phù hiệu trên tay này mà bắt đầu trở nên vô cùng gấp gáp.
Đặc biệt là những người còn chưa đọc qua nội dung của Hồng Bảo Thư.
Bọn họ sợ bản thân sẽ bị kiểm tra đến, hận không thể tránh khỏi mấy người đeo Hồng phù hiệu kia. Đáng tiếc suy nghĩ này là hoàn toàn sai lầm, biểu hiện càng sợ hãi sẽ càng dễ bại lộ chuyện bản thân vẫn chưa học được gì, càng dễ bị tóm lấy để kiểm tra.
Ít nhất lúc Thẩm Tiểu Vũ nghe thấy tiếng chạy ra xem thì có hai người đã bị tóm lấy rồi.
Thẩm Tiểu Vũ biết rõ hai người kia, còn biết cả tên, lúc hai người kia cúi mặt đứng ở một bên, không khí lúc đó vừa ngưng trệ vừa cứng ngắc, nhưng hai người mang Hồng phù hiệu trên tay lại giống như tướng quân vừa đánh thắng trận lớn vậy, nhìn qua đã biết trên người bọn họ đang toát ra thân khí rồi. Đặc biệt khi bọn họ đảo mắt qua, rất nhiều người không dám chạm mắt bọn họ, điều này khiến cho họ càng cảm thấy bản thân uy phong hơn.
Đối diện với cảnh này thì Thẩm Tiểu Vũ không có chút cảm xúc nào.
Trong đó một người đeo Hồng phù hiệu trên mặt có nốt ruồi, sau khi ánh mắt quét qua mấy lần, đột nhiên lại mang ý xấu mà dừng ánh mắt lên người một phụ nữ trẻ, Tiểu Vũ lập tức cảm thấy có chút lo lắng.
Người phụ nữ trẻ này cô cũng biết rõ, tên là Ngô Mẫn, lúc đang học ở sân lớn của thôn ủy, hai người bọn họ cũng ngồi cạnh nhau mấy lần. Nhiều lần như vậy, bọn họ cũng bắt đầu trở nên thân thiết với nhau hơn.
bea4f3