Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Chương 234

Chương 234: Chương 234 Chương 234: Chương 234Chương 234: Chương 234

Chuong 234: Chuong 234 Cô ấy phát hiện con gái vậy mà cũng có những lúc không hiểu chuyện như vậy.

Khoé mắt Từ Bội chua xót, thiếu chút nữa là cô ta đã khóc luôn rồi. Việc này đọng lại trong lòng cô ta rất nhiều ủy khuất cùng khổ sở, bây giờ mẹ ruột đã đến rồi, vậy mà lại vì việc nhỏ này mà ép bức cô ta, cô ta liền bắt đầu bướng binh hơn, hít hít mũi, trực tiếp đi ra chỗ khác không nói gì nữa, thái độ biểu đạt cũng rất rõ ràng.

Thẩm Tiểu Vũ vốn đang cảm thấy thật may vì em họ quay về rồi. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, nội tâm cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn.

Đây quả thực là tiết tấu của trận Tu La rồi!

[Chú thích: Trận Tu La: Là một trận đấu của một loài giống như quỷ thân, là một trong những đạo chích. ]

Đây thực sự là Tu La rồi.

Bởi vì cô út của cô, mẹ ruột của Từ Bội lập tức trực tiếp kéo cô ta lại, một câu cũng không nói, trực tiếp kéo tay cô ta đi ra ngoài, Từ Bội bị kéo như vậy thì lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã xuống rồi. Thẩm Gia Ngọc dường như không thấy lực kéo trên tay một chút cũng không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài.

Bạn nhỏ Từ Trí lúc này cũng không dám la lối nữa, tự mình khôi phục lại bộ dạng ngoan ngoãn, cắn đầu ngón tay nắm lấy tay còn lại của mẹ, liếc nhìn mẹ một cái, lại liếc nhìn chị mình một cái, ánh mắt trở nên vô cùng mờ mit.

Nếu không phải tình huống không được phù hợp cho lắm, Thẩm Tiểu Vũ đã bị tiểu tử kia trêu đến bật cười luôn rồi.

Mà Từ Bội ở bên kia vẫn đang cố dùng sức để buông tay mẹ cô ta ra, mặt cũng nghẹn đỏ hết lên rồi, nhưng chỉ như trứng chọi đá mà thôi, tay mẹ cô ta một chút cũng không động đậy, trong lòng quá khó chịu rồi, lần này thực sự không cần chút thể diện nào nữa, cô ta lập tức bắt đầu khóc thét lên. "Mẹ buông ra đi, con không vê, hu hu hu... Buông ra đi mà... Cô ta vừa khuyu chân xuống, vừa khóc lóc om sòm khiến cho Thẩm Tiểu Vũ nhìn đến trợn tròn mắt.

Có thể nói từ lúc cô được sinh ra cho đến bây giờ thì trong nhà này, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến tình huống này.

Mà những người khác đang muốn để mẹ con bọn họ tự giải quyết vấn đề thấy cảnh này cũng không thể nào thờ ơ được nữa, Thẩm Uyển không ngừng di tới giúp đỡ, đến chị dâu cả Thẩm với chị dâu hai Thẩm cũng đều chạy tới giúp. "Gia Ngọc, em đừng như vậy, nếu đứa nhỏ không muốn về thì cứ để nó ở đây chơi thêm mấy ngày nữa, cũng không phải chuyện gì to tát, tức giận như vậy để làm gì chứ?" Thẩm Uyển vừa kéo lại vừa cố gắng khuyên bảo.

Không còn cách nào khác, cô ấy cũng là người có con gái, thấy tiểu nha đầu bằng tuổi con gái mình khóc thảm như vậy thực sự có chút đau lòng, không phải là chỉ ở đây thêm một chút thôi sao, trong nhà cũng không phải là không có chỗ ở.

Chị dâu cả Thẩm cùng với chị dâu hai Thẩm cũng đi theo phụ họa mấy câu.

Ngược lại hai ông bà lão trong nhà lại không can dự vào nhiều, rõ ràng là để cho hai mẹ con họ tự giải quyết với nhau.

Đối với Thẩm Tiểu Vũ, loại chuyện nhỏ này, khi có người khuyên can, thêm vào đó cha mẹ không thể lay chuyển được đứa nhỏ, cô út dù có tức giận cũng phải thỏa hiệp mà thôi, nhưng sự thật lại chứng minh rằng cô nghĩ chưa đúng về cô út nhà mình rồi.

Đối với cô út mà nói, trẻ con lúc nên chiều thì chiêu, lúc không nên chiều thì nhất định không được chiêu chuộng.

Điều này cũng là cô ấy học được từ chỗ cha mẹ mình.

Hành vi của con gái đối với cô út chính là hành vi xấu rõ ràng không thể chiêu chuộng được nữa.

Cô ấy cảm thấy bản thân có thể để con gái ở nhà mẹ đẻ chơi một thời gian đã là tốt lắm rồi, cũng đủ cho nhà mẹ đẻ thêm không ít phiền toái, con gái bây giờ lại được voi đòi tiên, nếu bây giờ cô ấy thỏa hiệp thì liệu con gái có còn tiếp tục hay không?
bea4f3
Bình Luận (0)
Comment