Chương 240: Chương 240
Chương 240: Chương 240Chương 240: Chương 240
Chuong 240: Chuong 240 Có thể nói rằng ở nông thôn, mỗi ngày đều phải làm việc, khác biệt ở chỗ làm nhiều hay ít mà thôi. Vậy nên sau khi làm quen nhau rồi, mọi người cũng tự động tản đi hết. Tất cả đều vây quanh một chỗ nói không chừng sẽ khiến đứa nhỏ mất tự nhiên mất!
Nhưng sau khi tản đi rồi, chị dâu cả Thẩm vẫn có chút không kiềm chế được lòng mình, muốn cùng chồng thảo luận vê đứa nhỏ vừa mới tới nhà mình kia, nhưng tâm mắt sau khi đảo qua một lượt thì phát hiện căn bản không có cách nào để nói với chồng mình về việc này hết, con cái cũng không được, tính đi tính lại đành đi tìm mấy người chị em dâu để nói.
Điều này khiến cho chị dâu cả Thẩm không khỏi có chút buồn bực.
Thực sự thì tính cách của hai người em dâu cũng không hay tám chuyện.
Miệng của em dâu hai đôi khi y như con trai, có khi còn không chịu há miệng ra bao giờ, người ta nói ba câu cô ấy đáp lại một câu đã là tốt lắm rồi, không phù hợp để tám chuyện với cô ta.
Về phần em dâu hai, phân lớn thời gian chỉ lo cho mấy mẫu ruộng, thi thoảng sẽ cùng cô ta nói chuyện này chuyện kia nhưng cũng chỉ nghe qua mà thôi.
Vì vậy tính ham tám chuyện của chị dâu cả Thẩm lại không có cách nào phát huy được.
Cô ta ngửa đầu nhìn lên không trung, sau đó thở dài, thôi kệ, tám chuyện cái gì chứ, tám không nổi luôn rồi, cô ta vẫn nên đem quần áo bẩn ngày hôm qua ra giặt đi thì hơn!
Lúc này ở nhà chính, người lớn đều đi hết rồi, chỉ còn lại trẻ con là nhiều.
Ông lão gọi Đường Kế An đến trước mặt, mang theo ngữ khí thương lượng để nói với cậu: "Cháu bây giờ đang học tiểu học đúng không, muốn ngày mai có thể đi học luôn hay là muốn ở nhà thêm vài ngày trước, đợi một thời gian nữa rồi mới đi?"
Ông lão có thái độ như vậy là vì mấy hôm trước lúc đến nông trường để hỏi thăm tướng quân Đường Chấn Trung, ông Đường đã nói với ông ấy rằng đứa nhỏ nhà mình có chút trưởng thành sớm hơn những người khác, đồng thời cũng có chủ kiến riêng, có chuyện gì cũng đều có thể thương lượng qua với cậu.
Trong mắt ông Đường thì sự trưởng thành sớm của cháu trai cũng mới biểu hiện ra trong khoảng một năm gần đây, mà một năm trước đó, đứa nhỏ này vẫn chỉ là một đứa nhóc thích chơi đùa mỗi ngày, ai biết được lại đột nhiên trở nên trưởng thành đến vậy.
Sau này ông Đường liên nghĩ có lẽ do đứa nhỏ lớn lên hiểu chuyện hơn rồi, hơn nữa cháu trai hiểu chuyện như vậy khiến cho người ông nội như ông ấy cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng nhà họ Đường bây giờ xảy ra chuyện, đứa nhỏ cũng chỉ có thể để ở nhà người khác.
Ông Đường vừa sợ cháu trai ở nhà họ Đường sẽ không quen, lại sợ đứa nhỏ nghịch ngợm như vậy sẽ gây ra nhiều phiên toái cho người ta, vậy nên mới nhiều lời như vậy, lúc đồng chí Thẩm Hướng Quân (tên thật của ông lão) tới thăm, nói như vậy cũng là muốn kêu đồng chí Thẩm Hướng Quân khoan dung với đứa nhỏ nhà mình hơn một chút.
Tất cả đều là vì đứa nhỏ mà thôi! Người từng trải như ông lão đương nhiên có thể hiểu được ý muốn của ông Đường rồi, hơn nữa đứa nhỏ nhà người ta có hoàn cảnh lớn lên khác biệt, đương nhiên không thể dùng thái độ đối với trẻ con bình thường mà đối xử với cậu được, không phải nói chuyện ngang hàng là được, chuyện này đối với ông lão cũng chả phải là vấn đề gì.
Vậy nên mới có suy nghĩ chủ động hỏi đứa nhỏ định làm thế nào với việc học hành của mình như vậy. Mà Đường Kế An nghe vậy thì phản ứng đầu tiên là muốn từ chối, khiến cho người có tâm lý của người gần ba mươi tuổi như cậu mà phải đi học tiểu học cùng với mấy đứa trẻ con, cũng không thể sử dụng từ tra tấn để hình dung được, đó chẳng khác nào là địa ngục cải
Lúc lời từ chối sắp bật lên, cậu lại thấy vợ mình cách đó không xa.
bea4f3