Chương 241: Chương 241
Chương 241: Chương 241Chương 241: Chương 241
Chương 241: Chương 241 À đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, vợ cậu bây giờ mới sáu tuổi, còn chưa đến tuổi đến trường, nhưng về sau đến lúc phải đi học, mục đích lớn nhất của cậu chính là cùng vợ lớn lên, nếu cậu không đến trường học, đợi đến khi vợ cậu đi học rồi, cậu chẳng phải là ở nhà một mình sao? Nếu thực sự là như vậy thì cậu còn đến thôn nhà họ Thẩm làm gì? Nghĩ đến đây, Đường Kế An cố tình làm ra bộ dạng thâm trâm mà nói: "Ông nội Thẩm, cháu tạm thời chưa đi học, đợi đến năm sau khi tình thế đã ổn định hơn rồi mới đến trường được không ạ?" Tại sao lại để đến sang năm vậy chứ?
Sang năm vợ cậu bảy tuổi rồi, vậy thì không phải đến tuổi đi học rồi sao?
Đến lúc đó cậu có thể cùng vợ đi học, không phải quá tốt rồi sao! Vậy nên lời cậu nói với ông lão đều là lời nói nhảm một cách quang minh chính đại.
Chỉ là cố tình lấy cớ hợp lý để không phải đến trường thôi.
Nhưng lời này đối với người chưa tiếp xúc với cậu nhiều như ông lão cũng không phải chuyện gì to tát. Ông ấy nghe xong lời của Đường Kế An còn có vài phần tán thưởng cậu, không hổ danh là đứa nhỏ nhà họ Đường, tuy rằng mới chín tuổi nhưng độ nhạy cảm so với thời thế còn lớn hơn người trưởng thành rất nhiều.
Ông Đường đúng là rất biết giáo dục người khác!
Trong lòng đã cảm khái đến thế rồi, ông ấy đương nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị của đứa nhỏ này, dù sao đứa nhỏ nhà người ta đã nói có đạo lý như thế nên ông ấy vuốt cằm đáp: "Nếu cháu đã hiểu rõ như vậy rồi, vậy cứ làm như cháu nói đi, vừa vặn là trong khoảng thời gian này cố gắng thích ứng với cuộc sống dưới nông thôn rồi mau chóng sẽ quen được thôi!"
Dù là bao nhiêu lân, Đường Kế An đều cảm thấy những suy nghĩ và hành vi có lí lẽ của ông lão đều rất đáng ca ngợi. Có người trưởng bối như vậy, thế hệ sau nhà họ Thẩm không biết đã được dạy dỗ tốt đến nhường nào. Đương nhiên ông nội cậu cũng rất tốt vừa nghiêm khắc vừa uy nghiêm, nhưng lại luôn bảo vệ cho con cháu, chỉ là dù yêu thương nhưng lại rất ít khi nói những lời thân thiết gân gũi với con cháu trong nhà, mỗi lúc như vậy, Đường Kế An lại có chút nghịch ngợm mà trêu đùa ông lão nhà mình.
Sau khi ông lão nói xong, Đường Kế An cung kính nhưng cũng không làm mất đi vẻ gân gũi mà đáp lại một câu: "Cháu biết rồi ạ, cảm ơn ông nội Thẩm ạ."
Ông lão được đứa nhỏ này làm cho rất vừa lòng, bật cười lớn rồi xua xua tay: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, thôi được rồi, chuyện nên nói cũng nói rồi, một ông già như ông cũng không lải nhải nhiêu với cháu nữa, mau di chơi đi!"
Vừa dứt lời tâm mắt đột nhiên dừng trên người Thẩm Tiểu Vũ, nói thêm một câu: "Tiểu Vũ, anh Kế An của cháu vừa mới tới nông thôn nên chưa quen, mấy ngày này cháu làm gì thì cứ dẫn anh Kế An theo, dẫn anh đi dạo trong thôn nhiều một chút để làm quen với mọi thứ sớm một chút!"
Thẩm Tiểu Vũ: "... Vâng, cháu biết rồi ạ."
Ánh mắt Đường Kế An lập tức lóe lên một tia sáng, giờ phút này hận không thể tiến đến mà nắm chặt tay ông lão một cái: Ông nội, ông đúng là người thân của cháu, sự trợ giúp này của ông khiến cháu thực sự cảm thấy thỏa mãn!
Ông lão sau khi nói xong chuyện nên nói thì cam điếu thuốc của mình đưa tay ra sau lưng mà bước đi.
Sau khi ông lão rời đi, Đường Kế An không chút chậm trễ mà tiến đến trước mặt Thẩm Tiểu Vũ, không nói những lời dư thừa nữa mà dùng đôi mắt có chút tròn xoe để nhìn Thẩm Tiểu Vũ, ánh mắt vô cùng dịu dàng, không nói một lời nào mà chỉ nhìn thôi.
Thẩm Tiểu Vũ nghênh đón ánh mắt này một cách chăm chú, ngay lúc này lại có chút chú ý cậu ấy hơn rồi.
Cô suy nghĩ ánh mắt của anh trai nhỏ xinh đẹp này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là đôi mắt phượng hẹp dài.
bea4f3