Chương 270: Chương 270
Chương 270: Chương 270Chương 270: Chương 270
Chuong 270: Chuong 270 Đội hai và đội năm tương đương mà nói cũng có hơi xa một tí, nhưng vẫn là cùng một thôn, có xa cũng không xa như đi đến thị trấn, vậy nên Đường Kế An vẫn mong cách một thời gian lại có thể đến thăm ông nội nhà mình, lần đầu đến có người dẫn đi đương nhiên vẫn là tốt nhất rồi!
Ông lão sau khi biết được cậu tìm đến mình là vì chuyện này, trong mắt hiện lên chút vui mừng, rút khẩu thuốc lá ra, không do dự mà gật đầu: "Được rồi, vừa vặn ngày mai ông sẽ đi, nhưng lần này ông sẽ dắt theo chú Gia Dương nữa, ông sẽ nói với chú ấy một tiếng, kêu chú ấy lúc đó dắt theo cả cháu đi nữa.”
Đường Kế An mới đầu nghe câu trả lời như vậy còn có chút nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh sau đó liền lý giải được.
Ông lão dù thế nào cũng là đại đội trưởng của đội hai, người như vậy dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ rất dễ bị để ý, đặc biệt là ở thôn nhà họ Thẩm, người quen biết ông ấy rất nhiều, ông ấy cứ đi ra bên ngoài như vậy chắc chắn sẽ rất dễ bị người ta nghi ngờ.
Ông nội cậu dù sao cũng là bị đày xuống đây, hai bên tiếp xúc quá nhiều, đối với cả hai đêu không có lợi gì hết.
Ông lão Thẩm chắc chắn là người hiểu rõ chuyện này nhất, vậy nên mới phó thác chuyện đến thăm ông nội nhà mình cho con trai, mấy lần trước đó khi đến thăm ông ấy dường như toàn phải tránh né người khác, tranh thủ những lúc không có ai để ý nhiều mà đi, nhưng cứ không thể cứ như vậy mãi được.
Nghĩ như vậy, Đường Kế An vô cùng cảm kích ông lão.
"Cảm ơn ông, ông nội Thẩm."
Đợi đến khi ra khỏi chỗ ông lão rồi, Đường Kế An liền nghĩ cách làm sao để khuyến khích vợ mình đi cùng.
Đời trước quan hệ giữa ông nội cậu và vợ cậu tốt như vậy, không kém cạnh gì so với cháu gái ruột, đời này cậu không muốn bởi vì cậu mà vô tình khiến cho duyên phận của hai người bị cắt ngang.
Dựa vào suy nghĩ này, buổi tối ăn cơm xong, Đường Kế An bỏ mặc lại mấy đứa nhóc.
Tự thân một mình đi đến tìm Thẩm Tiểu Vũ.
Thẩm Tiểu Vũ thấy anh trai nhỏ kia đến tìm mình, lại còn mang theo bộ dạng muốn nói gì đó rồi lại thôi, hận không thể kêu cậu nhanh chóng nói xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Nhưng cậu lại không chịu nói. Thẩm Tiểu Vũ nhịn không được, chủ động hỏi cậu: "Anh Kế An, anh có việc muốn tới tìm em sao?” Đường Kế An lộ ra bộ dạng do dự, sau đó nhắm mắt, cắn răng một cái, giống như đang đặt ra quyết định vậy, cuối cùng mở miệng ra nói: "Ngày mai anh phải đi với chú Gia Dương đi thăm ông nội anh, em có thể cùng đi theo anh được không?”
Thẩm Tiểu Vũ: "22?"
Trước tiên chưa kể đến việc cô không biết ông nội của vị anh trai nhỏ này ở đâu, mà nói đến việc cậu đi thăm ông nội, một mình cô đi theo để làm gì chứ?
Đúng là nói lời vô nghĩa mài
Thấy cô không nói gì, Đường Kế An lại tiếp tục nói: "Ông nội anh bị đày tới nông trường của đội năm của thôn nhà họ Thẩm, anh muốn đi thăm ông, ông nội Thẩm kêu chú Gia Dương ngày mai đưa anh đi cùng, anh có chút lo lắng, cũng có chút sốt ruột, vậy nên muốn em giúp anh cùng di tới đó.'
Còn chưa đợi Thẩm Tiểu Vũ trả lời, cậu đã lộ ra bộ dạng có chút không yên mà hỏi: "Có phải em thấy nhà anh bị truất quyên đày đi nên không muốn chơi cùng anh nữa hay không?”
Cậu hỏi như vậy là vì dù mấy đứa nhỏ ở nông thôn cũng nghe nhiều đến chuyện này rồi, biết được những người bị đày đi như vậy cũng không phải "người tốt” gì, chắc chắn sẽ không muốn dây dưa với bọn họ.
"Không đâu!" Thẩm Tiểu Vũ vốn đang không hiểu gì hết nghe vậy liên không chút do dự mà trả lời: “Anh Kế An là người tốt như vậy, bọn em đều rất thích anh, chắc chắn sẽ không vì chuyện ông nội anh mà không chơi với anh đâu.' "Vậy em có nguyện ý theo anh đi thăm ông nội không?”
bea4f3