Chương 284: Chương 284
Chương 284: Chương 284Chương 284: Chương 284
Chuong 284: Chuong 284 Vậy nên cô bé thực sự thành thục hơn những cô bé cùng tuổi rất nhiều, tâm tình lại giống như gương sáng vậy, những chuyện mà rất nhiều người lớn cho rằng cô bé không hiểu được, hoặc những chuyện không nhớ được, cô bé hoàn toàn nhớ rõ được ngọn nguồn.
Ví dụ như chuyện em gái tư lúc sinh ra chưa hê chết mà chỉ bị bà nội ném đi thôi, chuyện này để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng Đại Nha.
Lúc ấy cô bé rất sợ bản thân cùng với em gái nếu không cẩn thận cũng sẽ bị ném đi như vậy, từ đó về sau cứ luôn nơm nớp lo sợ, thi thoảng cũng sẽ nghĩ đến người em gái đến mặt mũi cũng chưa từng gặp qua kia, nhưng bản thân cô bé còn không bảo vệ cho mình được, nào có dư thừa thời gian để nghĩ cho người khác chứ.
Mãi cho đến ngày đầy tháng của cháu gái đại đội trưởng...
Cô bé nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa mẹ và bà nội mình, nói là đứa nhỏ được nhặt về của nhà đại đội trưởng kia rất có khả năng chính là người em gái bị ném đi của cô bé, cô bé lúc đó có chút cảm thấy may mắn thay cho em gái, lại sợ nghe lén bị phát hiện, dù chỉ là vô tình thôi, nhưng nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị đánh một trận.
Vậy nên cô bé rất nhanh chóng lập tức rời khỏi đó.
Chuyện mà cô bé nghe lén được này chưa từng nói qua với bất kỳ ai.
Nhưng trong lòng sau khi nhận thức được chuyện này, cô bé thi thoảng cũng sẽ lén để ý tới Thẩm Tiểu Vũ, nhiều lần biết được cô sống ở nhà chú Dương rất tốt, cô bé lại cảm thấy vui thay cho em gái, lại nhịn không được mà có chút ngưỡng mộ.
Nếu cha mẹ cô bé cũng có thể dịu dàng giống như chú Gia Dương và thím Uyển thì tốt rồi.
Có vô số lần cô bé đều nghĩ như vậy.
Dù là nghĩ nhiều hay ít, Đại Nha vẫn biểu hiện ra bên ngoài là người trâm mặc ít nói, cũng chưa từng chủ động qua lại với Thẩm Tiểu Vũ.
Tuy rằng cô bé rất hâm mộ người em gái này, nhưng cô bé cảm thấy như vậy cũng tốt lắm rồi, không nhất thiết phải đi quấy rây cuộc sống của em gái, nhìn thấy em gái có được cuộc sống tốt như vậy, cô bé liên cảm thấy có thêm dũng khí để kiên trì với cuộc sống này. Nhưng hiện tại đột nhiên thấy cô xuất hiện cùng với anh em trai, Thẩm Đại Nha lại muốn nói gì đó với cô, cũng không phải là muốn nói điều gì đó đặc biệt, chỉ là muốn trò chuyện mà thôi, tùy tiện nói gì cũng được.
Nhưng cô bé đã trâm mặc thành thói quen rồi, đột nhiên muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt.
Trong lòng cũng có chút sốt ruột, lại nhìn thấy trong rổ đã có đây bồ mẽ, ánh mắt chợt sáng lên, chủ động đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Vũ, có chút lắp bắp mở miệng nói: "Em cũng đi hái bồ me đúng không? Chị có thể cho em một chút, chị hái được nhiều lắm rồi!" Đột nhiên được tới bắt chuyện, Thẩm Tiểu Vũ có hơi sửng sốt một chút.
Nhưng cô nhìn thấy vẻ thấp thỏm cùng với chờ mong trong mắt cô bé, cùng với sự cố gắng truyền đạt thiện ý của cô bé là không thể nhận nhầm được, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy đau xót, dù là người xa lạ nhìn thấy một cô bé như vậy sẽ không nhịn được mà mềm lòng.
Chưa kể đến việc cô bé này còn là chị gái đời này của cô.
Thẩm Tiểu Vũ hơi khit mũi, để lộ ra khuôn mặt tươi cười nhất của bản thân với cô bé kia, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ cần đến đồ của người khác nhưng lúc này lại gật đầu, thuận tiện nói: "Được ạ, cảm ơn chị, chị Đại Nhat”
Mười ba mười bốn tuổi rồi nhưng Đại Nha còn chưa từng có được một cái tên chính thức.
Từ nhỏ đến lớn, Đại Nha chính là tên của cô bé.
Cho đến tận bây giờ, cô bé chưa bao giờ cảm thấy cái tên Đại Nha dễ nghe như vậy, thế nên cô bé cảm thấy có chút kinh ngạc.
bea4f3