Chương 286: Chương 286
Chương 286: Chương 286Chương 286: Chương 286
Chuong 286: Chuong 286 Tuy rằng chỉ nói đơn giản mấy câu, nhưng trong lòng cô bé cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Về sau cũng sẽ không quấy rây cô nữa, giống như trước kia là được rồi.
Đợi sau khi đi xa rồi, hai người em họ của Đại Nha cuối cùng cũng không nén giận nữa mà mắng cô bé.
"Đại Nha, sao chị lại đem bồ me chính mình hái được cho người khác vậy chứ?" Thẩm Xuân con nhà lão đại có chút bất mãn, vừa rồi trước mặt người khác phải kìm nén, hiện tại không còn ai nên cũng không cần che giấu bản tính nữa, đến chị cũng không thèm gọi. Có thể nói mấy đứa nhỏ nhà đại đội trưởng đều rất được ngưỡng mộ.
Vì ngưỡng mộ nên ở trước mặt sẽ không tự giác cảm thấy bản thân mình kém hơn một bậc, cũng sẽ theo bản năng mà thu mình lại một chút, giống như Thẩm Xuân vừa rồi vậy, không dám nói bất kỳ câu nào hết.
Thẩm Hạ con nhà lão tam cũng thuận thế than thở một câu: "Người ta có ham hố gì ít bồ me của chị chứ, em thấy chắc chị đang muốn nịnh bợ người ta rồi thì phải?"
Trong lời nói còn mang theo chút chua ngoa không hiện rõ.
Thẩm Đại Nha bị bọn họ nói như vậy, không đáp lại câu nào, bộ dạng trước mặt bọn họ cũng không he thấp thỏm chờ mong như vừa rồi ở trước mặt Thẩm Tiểu Vũ nữa, ngược lại mang theo vẻ lạnh lùng tram mặc đã thành thói quen rồi.
Tam Nha thì ngược lại không chịu được nữa nên đáp trả lại một câu: "Bồ mễ là do chị hái được mài" Tính cách Thẩm Tam Nha tuy rằng có chút nhát gan, nhưng không chịu được khi thấy người chị vẫn luôn bảo vệ mình bị nói như vậy, nếu bồ me là do chị gái hái được, vậy chị ấy cho ai là quyền của chị ấy.
Thẩm Xuân với Thẩm Hạ tuy là đi cùng nhau, nhưng chỉ ở một bên mà nói, từ đâu đến cuối chưa động tay động chân qua bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ hò hét mắng người, nói câu 'là do bọn tôi hái” kia thực sự có chút mặt dày.
Dù lời Tam Nha nói là sự thật, nhưng bọn họ cứ như vậy một hồi, miệng giống hệt như tổ ong vò vẽ vậy.
Hai chị em họ lúc này đang rất giận dữ, công kích Thẩm Tam Nha như chó điên, chị một câu em một câu, mắng lại một cách vô cùng khó nghe, tất cả đều là học từ bà nội mình.
Thẩm Tam Nha bị mắng đến mức hốc mắt đỏ hết lên rồi.
Sau khi mắng xong, Thẩm Xuân còn chưa hả dạ, vui sướng khi thấy người gặp họa mà liếc chị em Tam Nha một cái: "Cho mấy người đắc ý mấy ngày, đợi chú hai cưới được mẹ kế vào nhà mình rồi, đến lúc đó xem mấy người sống chết thế nào!"
Lời này là học được từ miệng mẹ mình.
Thẩm Xuân nói xong, Thẩm Hạ cũng nhịn không được mà phụ họa thêm mấy câu, nói xong bọn họ bắt đầu hi hi ha ha cười lớn tiếng, sau đó tự mình chạy về phía trước, tiếng cười vẫn vô cùng chói tai. Thẩm Đại Nha lạnh lùng liếc nhìn bóng dáng chạy đi của hai đứa em họ, lại nhìn biểu cảm ủy khuất của em gái, đưa tay ra xoa đầu cô bé: "Đừng nghe lời hai đứa nhỏ đó nói, chị sẽ bảo vệ cho em."
Tam Nha gật đầu thật mạnh: "Vâng. Cô bé có thể hoài nghi những chuyện khác, nhưng chưa bao giờ hoài nghi những lời chị gái nói. Thẩm Đại Nha thấy em gái ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt cuối cùng cũng hiền hòa hơn một chút.
Về phân những gì Thẩm Xuân với Thẩm Hạ vừa nói, cô bé cũng không phải không nghe thấy, chỉ là không để trong lòng thôi, đã hư rồi thì còn có thể hư đến đâu được nữa chứ?
Trẻ con không có mẹ ruột, sau này không thể sống vui vẻ được!
Đáng thương quá, ba đứa nhỏ sao có thể khổ sở vậy chứ?
Hy vọng Thẩm Vĩ sau này sẽ có thể lấy được người tốt hơn chút... Mấy loại lời nói như vậy, Thẩm Đại Nha mấy hôm nay cũng nghe qua không ít lần.
Nhưng điều cô bé muốn nói là cô bé cho dù có mẹ ruột bên cạnh cũng chẳng được sống qua những ngày yên ổn.
Ngược lại trong số các chị em thì người nhẫn tâm nhất với bọn họ lại chính là mẹ ruột bọn họ.
bea4f3