Chương 288: Chương 288
Chương 288: Chương 288Chương 288: Chương 288
Chuong 288: Chuong 288 Theo ly ma noi bon ho la chi em ruột, vậy nên giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên.
Nhưng bởi vì ba chị em bọn họ là con gái nên phải nhận rất nhiều trách nhiệm, hơn nữa sau khi em trai được sinh ra lại lấy em trai làm lớn nhất, vậy nên căn bản cũng không có cảm tình nổi với người em trai cho lắm.
Kết quả sau đó phát hiện em trai lại bị ngốc, ngược lại sẽ là người ít bắt nạt bọn họ nhất trong nhà, tình cảm lại càng trở nên phức tạp hơn. Hiện tại người mẹ ruột luôn chở che cho em trai đã bị đuổi đi rồi, bởi vì bị ngốc, cậu bé cũng chẳng được bà nội với cha ruột yêu mến, nguoi ma em trai co the dua vao chỉ có thể là ba chị em bọn họ thôi, điều này lại càng khiến cho Thẩm Đại Nha cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Cô bé trâm mặc một lúc mới sờ đầu hai người em gái: "Không cần đâu, hai đứa cứ ăn đồ của mình đi là được rồi."
Thẩm Tiểu Vũ với Đường Kế An khi đó đang trên đường trở về, Đường Kế An nhớ tới thái độ hơi thân cận của vợ dành cho Thẩm Đại Nha, nhịn không được mà hỏi một câu: "Tiểu Vũ, em thực sự rất thích cô bé vừa rồi sao?"
Đây chẳng nhẽ là do nguyên nhân huyết thống máu mủ sao?
Rõ ràng hai người đều không biết đối phương là chị em ruột, nhưng ở cùng nhau vẫn biểu lộ ra vài phần thân cận.
Thần sắc trên gương mặt của Thẩm Tiểu Vũ khẽ động, sau đó đáp lại một câu: "Cũng có thể, tuy rằng cha mẹ là những người rất đáng ghét, nhưng chị ấy cùng với em gái đều rất tốt, em cảm thấy bọn họ thực sự rất đáng thương." Không đợi Đường Kế An nói gì nữa, cô liền chuyển đề tài, mang theo mấy phân trêu ghẹo nói: “Anh Kế An, tuổi của chị Đại Nha còn lớn hơn anh đó, sao anh lại gọi người ta là cô bé được!"
Đối với cô mà nói khi có đứa nhỏ làm ra vẻ thành thục như vậy thực sự rất đáng yêu.
Đường Kế An cũng không ngờ mấy lời mình nói lại bị Thẩm Tiểu Vũ cảm thấy đáng yêu như vậy.
Thân thể cậu dù có nhỏ thì tâm lý cũng không hề thay đổi, hơn nữa cậu cũng không phải là xuyên về như Thẩm Tiểu Vũ, tự mình đã trải qua một lần thời kỳ làm trẻ con rồi, thói quen cùng với tâm sinh lý cũng thay đổi nhiều như chênh lệch của lòng sông với mặt biển vậy.
Cậu sống lại từ chính đêm tân hôn của mình, nhưng cả hai bên khi đó có thay đổi rất lớn.
Nhưng hôm qua vừa mới bị cha vợ nói qua một lần, bây giờ lại bị vợ nhắc thêm một lần nữa.
Đường Kế An không khỏi nhìn lại chính mình, liệu có phải là đang tùy tiện quá mức rồi hay không? Nhưng trên mặt cậu chỉ lộ ra chút thân sắc bất đắc dĩ, còn sờ sờ chóp mũi của mình nói: "Nhưng đó vẫn là cô bé thôi mài!”
Thẩm Tiểu Vũ cười lên nói: "Em chỉ nói vậy thôi, không có ý gì khác hết, anh thích là được!"
Hai người cũng không nói về vấn đề này nhiều, cười cười nói nói rồi quay trở về nhà.
Mấy đứa nhóc tràn trê năng lượng, cảm thấy ra ngoài chưa bao lâu sẽ không muốn quay về nhà luôn, Thẩm Tiểu Vũ liền nói với bọn chúng: "Mấy đứa cứ đi tìm bạn mà chơi đi, nhớ không được đánh nhau với người ta đó, chơi mệt rồi thì quay về, chị sẽ ở nhà đợi!"
Mấy đứa nhỏ tuy rất dính người, nhưng thi thoảng cũng sẽ tự mình đi tìm bạn chơi.
Vậy nên nghe Thẩm Tiểu Vũ nói vậy, bọn chúng cũng phất phất tay với Thẩm Tiểu Vũ rồi chạy đi luôn. Mà Thẩm Tiểu Vũ với Đường Kế An sau khi quay về liên lấy hai cái ghế nhỏ ra ngồi lấy bồ me mình vừa hái được về ra, đặt tất cả hạt bô ma vào trong bát, đống còn lại thì đem ra sân phơi.
Vừa vặn mấy ngày chưa gội đầu rồi, bây giờ có thời gian, Thẩm Tiểu Vũ liền đi đun ít nước ấm, đập nát một ít bồ mã tươi, lúc này định dùng thử một ít.
Kết quả sau khi đun được nước rồi, Đường Kế An lại ngồi xổm trước chậu, đột nhiên vươn tay ra, nóng lòng muốn thử.
bea4f3