Chương 301: Chương 301
Chương 301: Chương 301Chương 301: Chương 301
Chuong 301: Chuong 301 Câu nói này thực ra cũng không phải là chỉ để nói cho qua.
Dù trước khi sống lại cũng đã được nếm qua không ít đồ ăn rồi, nhưng Đường Kế An cũng phải thừa nhận bát đồ ăn này được nấu rất ngon, bên trong ngoài thịt ra còn có cải trắng, đậu hũ, khoai tây, bún miến trộn lại với nhau, nhìn qua rất đơn giản chứ không cầu kỳ, đời sau khả năng của mỗi nhà căn bản đều có thể nấu được món này.
Nhưng thời này vẫn ít bị ô nhiễm môi trường, rau cỏ hầu hết đều không sử dụng đến thuốc trừ sâu, rau trông được vừa tự nhiên vừa khỏe mạnh, kết hợp với thịt heo tự nuôi được, xào trong nồi lớn, mùi hương rất nhanh liên bay ra.
Hiện tại cả cửa thôn đều bị mùi thịt và rau chiếm lấy, chỉ cần ngửi thấy mùi cũng đủ để chảy hết nước miếng ra rồi.
Sau khi Đường Kế An nói xong, Thẩm Tiểu Vũ cũng gật đầu theo. Thẩm Uyển thấy hai bọn họ như vậy, không khỏi cười rồi nói một câu: "Được rồi, thích ăn thịt nạc thì cũng mau ăn đi, để nguội ăn sẽ không ngon nữa đâu!"
Nói xong còn gắp mấy miếng thịt nạc trong bát của mình qua cho con gái.
Về phần Đường Kế An, cô ấy cũng không gắp cho cậu nữa, sống chung mấy tháng, cô ấy vẫn chưa thể coi đứa nhỏ này như con cháu nhà mình được, còn cần phải để ý hơn một chút.
Thẩm Tiểu Vũ với Đường Kế An lúc này cũng không lấy gì làm khác người nữa.
Hai người rất nhanh hòa nhập vào với đội quân ăn uống.
Vào thời điểm thời tiết có chút lạnh và khô ráo, được ăn một bát canh nóng cùng với rau thịt, hương vị ngon lành lập tức khiến người khác như muốn bay lên trời, ăn hết một bát đầy ắp rau với thịt, ai nấy cũng ăn no đến mức miệng bóng dầu, trông thỏa mãn vô cùng.
Đến cả nước sốt còn thừa lại sau khi ăn xong cũng không được buông tha. Nhúng bánh bao vào ăn cũng rất ngon.
Đợi sau khi ăn xong hết, nước mỡ còn dính lại trong bát cũng không lãng phí, dùng bánh bao màn thầu quét qua, cọ sạch đến không còn gì hết, tất cả đều được thao tác rất chi là hoàn hảo!
Bánh bao màn thầu này là do chị dâu cả Thẩm cầm tới, lúc đi về lấy bát đũa, cô ấy sau khi lấy bát đũa xong còn mang theo một ít bên mình, khi đó Thẩm Tiểu Vũ còn chưa hiểu bác dâu cả Thẩm cầm theo mấy thứ đó để làm gì, bây giờ ăn xong coi như cũng hiểu được tại sao rồi.
Không thể không tán thưởng một câu "lợi hại", còn chưa ăn hết đã nghĩ xa đến vậy trước rồi. A, món này ăn ngon thật đó al Thẩm Hữu sau khi ăn xong buông bát đứng lên, làm điệu làm bộ mà cảm thán một câu, sau đó đưa tay ra vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, nhếch miệng lên cười: "Nhìn xem, bụng của con sắp chín luôn rồi ạt" Thẩm Tiểu Vũ bị bộ dạng của cậu bé trêu cười rất vui sướng, đưa tay ra do thám: 'Vậy để chị sờ thử xem có phải là chín thật không nhé, nếu thực sự chín rồi, tối đến chúng ta lấy bụng của Tiểu Hữu làm thành thịt để ăn có được không?”
Thẩm Hữu bị sờ nên không ngừng cười khanh khách, lui về phía sau mấy bước để tránh cánh tay của chị gái đang sờ sờ bụng mình, vừa làm mặt quỷ vừa nói: "Không cho đâu nha, muốn ăn thì ăn..."
Ánh mắt đảo qua một vòng sau đó dừng trên người đứa nhóc Thẩm Mãn: "... Ăn bụng của Ngũ Bảo đi ạ, thịt của thằng bé còn ngon hơn em nữa đó.'
Thẩm Mãn vô tội, nằm không cũng dính đạn, vẻ mặt đầy hoang mang, theo bản năng ôm chặt bụng của mình, phồng khuôn mặt nhỏ lên mà nói: 'Không cho ăn đâu mà!" Lần này lại khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy buồn cười. Thẩm Uyển thấy vẫn chưa múc đồ ăn xong, nghĩ đến chị dâu hai vẫn chưa được ăn, nói với chị dâu cả: "Chị dâu cả, chị dẫn mấy đứa nhỏ vê trước đi, em đi đổi lượt cho chị dâu hai một chút, để cho chị ấy cũng được ăn một ít ạt Chị dâu cả Thẩm nghe vậy thì gật đầu: “Được rồi, em đi đi!"
bea4f3