Chương 306: Chương 306
Chương 306: Chương 306Chương 306: Chương 306
Chương 306: Chương 306 Mà hai chị em lúc vê nhà mẹ đẻ, có lúc chị thì vê sớm, có lúc lại là em về sớm, không theo kế hoạch gì hết.
Mà năm nay là Gia Ngọc đến sớm hơn một chút.
Bởi vì ở nhà có đứa con gái cứ như hôn ma mà thúc giục vậy, không sớm cũng không được.
Từ Bội sau khi ra khỏi thôn về nhà, cũng chưa đi theo cha mẹ đến nhà bà ngoại thêm lần nào nữa, trong lòng cô ta thực sự rất sốt ruột, cũng qua được thêm nửa tuổi nữa rồi, không biết nhân vật lớn kia rốt cuộc là bị đày đến đây hay chưa, lân này cô ta nhất định phải nghĩ cách để làm cho rõ ràng. Ôm suy nghĩ này trong đầu, cô ta lại càng khẩn trương muốn đến nhà bà ngoại hơn.
Vậy nên cô ta chính là người đầu tiên đến được đó.
Lúc mở cửa ra đi vào, trên mặt cô ta còn lộ ra vẻ tươi cười, dù sao mùa hè năm ngoái khóc nháo ở đây là nằm ngoài dự liệu của cô ta, có thể đã để lại ấn tượng không tốt lắm cho nhà bà ngoại rồi, lần này đương nhiên là phải biểu hiện tốt một chút mới được.
Kết quả sau khi Từ Bội đi vào, Đường Kế An cũng vừa đi ra từ phòng bếp bên cạnh, hai người cứ như vậy mà bất ngờ chạm mặt nhau.
Từ Bội sau khi nhìn thấy Đường Kế An, nét tươi cười đột nhiên cứng ngắc lại.
Ánh mắt cô ta nhìn Đường Kế An như thể chuyện này rất khó tin. Sao lại như vậy, sao cậu có thể ở thôn nhà họ Thẩm được, không phải cậu đang ở thủ đô sao?
Cô ta không tin nên nhắm mắt lại mà quơ quơ đầu, nhưng lúc mở mắt ra, Đường Kế An vẫn đang ở lại đây, hơn nữa còn nhíu mày mà nhìn về phía cô ta.
Chuyện hoàn toàn vượt qua khỏi dự kiến, lúc này như thể sét đánh ngang qua người Từ Bội vậy, khiến cô ta hoàn toàn choáng váng. Đường Kế An nhìn thấy một cô bé đứng ngây ngốc ở cửa, yên lặng hướng ánh mắt mà nhìn mình, trong mắt cực nhanh hiện lên một tia hờn giận, bởi vì ánh mắt này đối với cậu mà nói có chút hơi mạo phạm rồi.
Thần sắc của cậu lúc này không khỏi nghiêm trọng hơn, âm thanh trâm thấp hỏi: "Cô là ai?"
Sống ở thôn nhà họ Thẩm được mấy tháng, tính tình của cậu cũng khép kín ngoan ngoãn hơn không biết bao nhiêu, bình thường biểu hiện ra trước mặt mọi người là bộ dạng trầm ổn kiên nhẫn lại ôn hòa, nhưng không có ai ngờ hiện tại mới là con người thật của cậu. Trong thâm tâm cậu vẫn là người vừa lạnh lùng vừa ích kỷ, có tính cách ngoài những người mình coi trọng ra thì đều thờ ơ với những người khác, loại tính cách này là do mười mấy năm của đời trước tạo nên, căn bản là không thay đổi được, mà bản thân cậu cũng không muốn thay đổi.
Từ Bội bị ba chữ mà Đường Kế An hỏi làm cho bừng tỉnh, ánh mắt nhịn không được mà run rẩy. Trong lúc nhất thời có muốn nói cũng không nói được.
Ngoài đột nhiên bị đả kích ngoài ý liệu ra, còn có cả ấn tượng về Đường Kế An của đời trước cũng ảnh hưởng đến cô ta, vậy nên dù nhìn qua chỉ là bộ dạng lúc nhỏ của cậu thôi, nhưng vẫn là bộ dạng khiến kẻ khác sợ hãi kia của cậu.
[Chú thích: Ý liệu: Tính trước, ước lượng trước. ] Muon noi la nhan nham nguoi thi hoàn toàn không có khả năng.
Tuy rằng có cách biệt tuổi tác, nhưng diện mạo và khí chất cũng rất dễ dàng khiến người ta nhận ra được, nhiều nhất cũng chỉ là sau khi lớn lên, ngũ quan của Đường Kế An liên trở nên thành thục hơn, có diện mạo xuất sắc như cậu chỉ cân nhìn qua cũng sẽ rất ít có ai mà nhớ nhầm được.
Nhưng bộ dạng ngây người không đáp lời này của cô ta đối với Đường Kế An lại có chút kỳ quái. Một tiểu nha đầu xa lạ, rất khó khiến cậu coi trọng được, gặp qua bộ dạng ngốc nghếch của tiểu nha đầu này, Đường Kế An không khỏi cảm thấy buôn cười trong lòng, cậu lại quá mức mẫn cảm như vậy, đi so đo với cả một tiểu nha đầu.
bea4f3