Chương 315: Chương 315
Chương 315: Chương 315Chương 315: Chương 315
Chuong 315: Chuong 315 Cô ta tự cho rằng sẽ không ai nhìn thấy mình, không hề biết rằng Đường Kế An vì muốn kiểm chứng suy đoán của bản thân mà khóe mắt vẫn rất để ý đến cô ta, ghi nhớ đến từng biến đổi nhỏ nhất của cô ta.
Đương nhiên cũng không bỏ qua vẻ khinh bỉ, chỉ thể hiện ra trong một khoảnh khắc nhất định của cô ta.
Bởi vì nhìn thấy được vẻ khinh bỉ này, thân sắc cậu khẽ kích động, đột nhiên giống như thể đang lơ đãng mà nói một câu: Món thịt này ăn rất ngon, nhưng KFC còn ngon hơn
Nói xong câu này, ánh mắt Đường Kế An lập tức nhìn chằm chăm Từ Bội, muốn nhìn xem phản ứng của cô ta.
Không ngờ rằng Từ Bội phản ứng còn nhanh hơn trong suy nghĩ của cậu, thế mà không chút phòng vệ nào mà trả lời một câu: "Đương nhiên rồi ạ."
Tuy rằng chỉ có bốn chữ đơn giản, nhưng kiểu thái độ lơ đãng này, giống như thể bản thân đã từng nếm qua rồi vậy, vậy nên mới đưa ra câu trả lời hiển nhiên như thế, mà loại trả lời một cách lơ đãng này càng biểu hiện ra được tình huống thực sự của cô ta.
Vừa mới nói ra câu này, Từ Bội vẫn chưa cảm giác được gì.
Nhưng sau một lúc, cô ta mới từ từ mà phản ứng lại xem ai nói những lời này, ma sau khi nhận ra được, trong nháy mắt biểu cảm lập tức cứng lại rồi, lúc này thì làm gì đã có KFC ở đây chứ, sau khi nhận ra được rồi cô ta liền đắm chìm trong cảm giác hối hận, ngay cả dũng khí để ngẩng đầu lên cũng không có.
Cô ta vừa rồi thực sự không nghĩ nhiều, chỉ là nghe lại được chữ vừa quen thuộc vừa khiến người ta dễ nhớ, liên theo phản xạ mà đồng tình một câu mà thôi, sao có thể ngờ rằng chỉ một câu nói mà đã làm bại lộ chính bản thân mình rồi. Dù có muốn che giấu bản thân đến mức nào đi nữa, nhưng chuyện mà cô ta lo lắng cuối cùng vẫn xảy đến, lại còn là chủ động làm bản thân bại lộ nữa. Cô ta hiện tại hận không thể trở lại lúc trước khi lên tiếng, đánh chết cái người nói chuyện không có não kia.
Chuyện này khiến cô ta xác định một trăm phần trăm là Đường Kế An cũng vừa sống lại giống cô ta rôi, nhưng đồng thời cũng khiến bản thân bại lộ đến không còn chút mặt mũi nào, câu nói vừa rồi của Đường Kế An không phải là cố ý muốn hãm hại cô ta đó chứ? Càng nghĩ cô ta lại càng cảm thấy đúng là như vậy.
Cô ta có thể đoán ra được Đường Kế An cũng là được sống lại, đối phương còn thông minh hơn cô ta, hành động của cô ta lại không có chút trình độ che dấu nào hết, bị đối phương dò ra được manh mối cũng không phải không có khả năng.
Dù không ngẩng đầu lên, cô ta vẫn có thể cảm nhận được có một ánh mắt đang luôn nhìn chằm chằm vào Cô ta.
Kiểu tra tấn từ từ này thực sự quá sức chịu đựng rồi, trong chốc lát Từ Bội giống hệt như con đà điểu, bản thân thèm khát cảm giác được thoải mái mà không được, thật đúng là tức chết mài!
Vậy nên cô ta đành căn răng chịu đựng mà từ từ ngẩng đầu lên, sau khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Kế An đang nhìn về phía mình, vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm sâu của đối phương.
Từ Bội: Xong rồi, tiêu thật rồi! Nói thật thì loại giao phong vô hình của hai người thực sự chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian mà thôi.
Thẩm Hữu nuốt một ngụm nước bọt, hướng đôi mắt trông mong lên nhìn Đường Kế An, nhịn không được mà hỏi: "Anh Kế An, KFC là cái gì vậy?”
Thịt bình thường đã ngon như vậy rồi, vậy mà anh Kế An còn được ăn qua cả đồ ngon hơn vậy nữa. Thẩm Hữu trong nháy mắt liền nảy sinh không biết bao nhiêu hứng thú với thứ tên là KFC này.
Đồ mà có thể khiến cho anh Kế An cảm thấy ngon, vậy thì chắc chắn là ăn sẽ rất ngon.
Điểm này không riêng gì Thẩm Hữu cảm thấy như vậy, mấy đứa nhỏ vốn đã rất quen thuộc với Đường Kế An trong nhà cũng cảm thấy như thế, cho nên sau khi Thẩm Hữu hỏi xong, cả một đám liên hướng ánh mắt trông mong về phía Đường Kế An.
bea4f3