Chương 321: Chương 321
Chương 321: Chương 321Chương 321: Chương 321
Chương 321: Chương 321
Từ Bội nhìn thấy bóng dáng một người lớn cùng hai đứa nhỏ xuất phát đi như vậy, thực sự là rất dễ dàng có thể đoán ra được bọn họ đi làm gì, dù đã điều chỉnh lại tâm tình một lân rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót không thôi. Chuyện mà cô ta suy nghĩ lâu như vậy, tính toán lâu như thế, chị họ không cần tốn chút công sức nào cũng có thể có được. Đời trước chị họ được sống tốt như vậy. Đời này còn được Đường Kế An sống lại bảo bọc, cô ta không dám nghĩ nếu như còn có sau này gặp lại chị họ, thế thì không biết sẽ trở thành bộ dạng như thế nào đây nữa... Sau khi quay trở vê từ nông trường, trời rất nhanh đã tối lại rồi. Tuy rằng thời gian đi trên đường tiêu hao không nhiều, nhưng đây là năm mới đầu tiên của ông cháu nhà họ Đường khi ở đây, hơn nữa là bởi vì năm mới, nông trường cũng được thoải mái hơn rất nhiều, dù sao tất cả mọi người cũng phải đón năm mới rồi, vậy nên bọn họ cũng được nghỉ ngơi nhiều hơn chút.
Mùa đông của hiện tại rất lạnh. Trời cũng tối khá nhanh, không khí lại càng lạnh và khô ráo, trên đường đi về, hai tay của Thẩm Tiểu Vũ cứ luôn đút vào túi áo mà không hề bỏ ra, loại thời tiết này cứ cho tay ra ngoài một lúc lâu thì thực sự rất dễ bị cóng. Mỗi khi mùa đông đến sẽ có rất nhiều người bị khô da nứt nẻ. Người lớn hay trẻ con đều như vậy. Bị khô da thật sự là vừa đau vừa ngứa ngáy, Thẩm Tiểu Vũ càng không muốn chịu đựng chuyện đó dù chỉ một chút.
Thế nên là cô vẫn luôn bảo bọc bản thân mình rất tốt.
Còn lén lấy kem dưỡng ẩm ra bôi lên tay cho mấy người em trai, dù sao mấy người em trai cũng không chủ động được như cô, không biết dự phòng trước một chút, lúc bị khô da rồi muốn khóc cũng không hết được.
Bởi vì tự cảm nhận được mùa đông lạnh đến mức nào, Thẩm Tiểu Vũ mới càng thêm thương xót mấy ông lão ở nông trường này, nơi đó mùa hè thì nóng nực, mùa đông thì lạnh lếo, nếu như không giữ cho cửa luôn kín mít, đến lúc đó sẽ có gió lạnh tạt vào vù vù.
Dù ba ông lão kia có thể chịu đựng được, nhưng tuổi tác đã khá là cao rồi.
Ngoài những điều này ra, sống ở nơi đó khó mà tránh khỏi việc phải chịu đựng chút khốn khổ.
Hơn nữa những khốn khổ này còn phải chịu ít nhất là vài năm.
Lần này đến nông trường ngoài việc phải chúc tết mấy ông lão ra, rồi trò chuyện với bọn họ, ngoài ra còn muốn gửi cho bọn họ ít đồ để giữ ấm nữa.
Quần áo dày dặn quá mức thì rõ ràng là không thể mặc ra ngoài được, nếu không đến lúc đó sẽ không làm được gì hết.
Dù sao bọn họ cũng đang bị đày đi "cải tạo" kia mà, chứ không phải đến để hưởng phước.
Vậy nên đồ giữ ấm chủ yếu là bịt đầu gối và bịt khuỷu tay, bao lớn đựng đồ mà cô của Đường Kế An cuối năm gửi đến có những đồ như vậy, không bảo hộ được toàn thân, nhưng ít nhất cũng bảo hộ được vài bộ phận.
Dù sao người già cũng lớn tuổi rồi, nếu không che đậy cho tốt thì sẽ rất dễ bị mắc bệnh về khớp.
Vâ phân ông Trần cùng với ông Tăng, tình huống của hai nhà bọn họ không được lạc quan như nhà họ Đường, cũng không có người thân ở lại thủ đô để nhớ đến bọn họ, vậy nên không được chiếu cố như ông Đường.
Chỉ là ông Đường vốn là người sẽ không bao giờ chấp nhận việc chỉ có bản thân mình là được hưởng thụ.
Hơn nữa có thêm sự chăm sóc của Thẩm Gia Dương, dùng cách nói của hai ông lão kia mà nói, bọn họ dường như cũng được thơm lây.
Cứ như vậy, ba ông lão bởi vì có người chăm sóc, tình cảnh cũng không thể bị coi là kém nhất được, thậm chí còn có rất nhiều người bị bắt đi cải tạo như bọn họ đều được sống tốt hơn rất nhiều. Nhưng tình cảnh tốt đều là như vậy, còn kém thì có rất nhiều người căn bản không chịu đựng được cho đến thời điểm xử lại án xử sai hoặc đại cách mạng kết thúc.
bea4f3