Chương 338: Chương 338
Chương 338: Chương 338Chương 338: Chương 338
Chuong 338: Chuong 338 Không ngờ người trong nhà cũng đang bàn tán vê chuyện Thẩm Vĩ dọn ra ở riêng.
Nhất là chị dâu cả Thẩm lại rất quan tâm đến chuyện này.
Kiểu náo loạn này sao có thể thiếu được người thích buôn chuyện như chị dâu cả được chứ, vừa rồi đương nhiên cô ấy cũng đi hóng chuyện ở tận nơi về, Thẩm Tiểu Vũ cũng nhìn thấy cô ấy rồi, chỉ là cô ấy quay về nhà sớm hơn chút thôi. Lúc ông lão đi đến làm chứng chuyện dọn ra ở riêng, Trương Ngọc Linh bắt đầu đi vay đồ, cô ấy cũng quay về luôn rồi.
Bây giờ thì dâu cả Thẩm đang miêu ta lại một cách sinh động như thật!
"Lần này Thẩm Vĩ cũng ra dáng đàn ông rồi, mấy người chưa nhìn thấy đâu, Thẩm Vĩ còn lớn giọng với cả mẹ mình nữa đó, tuy rằng bị tát cho một bạt tai, nhưng ít nhiều cuối cùng cũng được cho ra ở riêng rồi, Trương Ngọc Linh chắc ve sau này sẽ được sống tốt hơn một chút.'
Nếu không trước mặt cứ luôn xuất hiện người mẹ chồng xấu tính, ai mà có thể sống tốt được chứ!
Chị dâu cả Thẩm nói nghe rất sinh động và đầy biểu cảm, ai nghe cũng cảm thấy rất xúc động.
Có bà lão sau khi nghe xong liền cười như không cười mà nói với con dâu cả: "Sao vậy, ý con là cảm thấy ra ở riêng thực sự rất tốt sao?"
Chị dâu cả Thẩm như phản xạ có điều kiện mà dựng thẳng sống lưng dậy, nói: "Sao có thể như vậy được chứ mẹ, nhà Thẩm Vĩ ra ở riêng là vấn đê của nhà anh ta, cũng là vấn de của bà lão Hà, nhưng mẹ với bà ta sao mà giống nhau được chứ, đi quanh thôn mà hỏi một chút, ai chả biết mẹ là người mẹ chồng tốt nhất, con cũng không muốn ra ở riêng đâu, tốt nhất vẫn nên sống chung với mẹ thì hơn!"
Thẩm Tiểu Vũ nghe vậy thì không khỏi nhịn cười.
Khát vọng được sống của bác dâu cả thực sự là rất lớn rồi.
Bà lão vốn không có ý gì, không ngờ sẽ bị con dâu ca ninh not đến mức như vậy, không khỏi liếc nhìn cô ấy nói: "Được rồi, coi như con biết nói chuyện, cứ luôn sống chung như vậy mẹ còn sợ con thấy phiền nữa đó!"
Sau đó ánh mắt quét quanh mọi người, hừ nhẹ nói: "Hiện tại việc tiếp tục ở chung một chỗ đã được thông qua rồi, đợi đến khi mấy đứa Đại Bảo phải kết hôn thì sẽ cho nhà mấy đứa ra ở riêng, mẹ với cha mấy đứa được ở riêng, nhàn hạ biết bao!"
Lời này nói ra cả nhà không khỏi liếc nhìn lẫn nhau.
Cũng không biết là bà lão chỉ thuận miệng nói vậy thôi hay là nghĩ như vậy thật.
Nhưng cũng không có ai nghiêm túc mà tiếp tục hỏi ve vấn đề này, vậy nên đề tài này rất nhanh đã được cho qua, ít nhất bên ngoài thì là như vậy, ve phần trong lòng mọi người nghĩ như thế nào thì còn tùy từng người một.
"Cơm nấu xong cả rồi, mau ăn cơm thôi"...
Nhà Thẩm Tiểu Vũ đã ăn cơm rồi, phải nói lúc này hâu hết nhà nào trong thôn cũng đã ăn cơm rồi, chỉ có mỗi nhà Thẩm Vĩ vừa phân ra ở riêng là nghèo trắng tay không có cơm ăn mà thôi.
Bọn họ dưới sự giúp đỡ nhiệt tình nên vừa mới chuyển xong đồ về căn nhà cũ ở cuối thôn.
Mọi người trong thôn nhiệt tình giúp được chút ít, ngược lại người thân anh em cùng huyết thống nhà Thẩm Vĩ lại không giúp được cho tí nào, chưa kể đến việc anh em của hắn ta đều không có ý muốn giúp đỡ, cho dù muốn giúp, nhưng có bà lão Hà đàn áp ngay trước mặt như vậy thì bọn họ cũng không dám!
Mấy người sau khi giúp bọn họ chuyển xong được đồ rồi cuối cùng Trương Ngọc Linh cũng tận tình tiễn họ vê.
Đợi tiễn xong đám người đó rồi cô ấy quay lại vào sân nhà, nhìn thấy mấy thứ đồ lặt vặt dường như chất cao đến eo người ở trong sân, trên mặt không có chút mệt mỏi nào, ngược lại liền mỉm cười mà vỗ võ tay: "Được rồi, lấy lại tinh thần nào, chúng ta trước tiên dọn dẹp lại nhà mới trước, em có nhờ được người cho chúng ta vay lương thực, đợi lát ăn xong chúng ta sẽ mang đống đồ này dọn vào, không cần phải nghĩ ngợi mệt mỏi nữa!"
bea4f3