Chương 344: Chương 344
Chương 344: Chương 344Chương 344: Chương 344
Chuong 344: Chuong 344 Ánh mắt Thẩm Đại Bảo đầy kiên định, không chút do dự mà trả lời: "Cháu chính là không muốn học bài ạ.'
Lời này vừa nói ra, không khí trên bàn cơm có chút ngưng trệ.
Ông lão nhìn cháu trai mà bắt đầu trâm ngâm, chuyện mà trẻ con không thích làm, người lớn lại buộc chúng làm, chúng nhất định sẽ không làm tốt được, quan trọng nhất là có một câu mà cháu trai ông nói cũng không được tính là Sai.
Hiện tại cho dù đến trường thì cũng sẽ có rất nhiều khả năng sau khi học xong thì sẽ quay vê quê tiếp tục làm việc nhà nông. Không phải cứ đi học thì sẽ nhất định có khả năng tìm được một công việc ở trong thành phố, cho dù là bản thân ông ấy thì cũng không có cách nào cam đoan được với đứa nhỏ.
Hiện tại đến cả kỳ thi đại học cũng bị ngưng rồi, học tập cuối cùng có được con đường tốt hay không, không ai có thể nói chính xác được.
Đối diện với thần sắc kiên định của đứa nhỏ, ông lão liên thở dài: "Nếu cháu thực sự không muốn đi học thì ông cũng sẽ không ép buộc cháu nữa, cháu cứ nghĩ cho thông suốt đi, về sau không hối hận là được rồi!"
Dù sao Thẩm Đại Bảo cũng sắp thành thiếu niên mười lăm tuổi rồi. Tuổi này ở nông thôn không hề được tính là nhỏ, thậm chí qua hai ba năm nữa là có thể lấy vợ được rồi.
Cũng chính là độ tuổi gánh vác được sự lựa chọn của mình.
Ý như vậy có nghĩa là đã thỏa hiệp được.
"Cám ơn ông nội nhiều lắm ạt" Thẩm Đại Bảo không tự chủ được mà lộ ra khuôn mặt tươi cười, so với trước kia, cậu có ở nhà một thời gian để làm việc, da dẻ có hơi đen đi một chút, cười như vậy khiến cho hàm răng nhìn trông càng trắng hơn.
Ông lão lắc đầu không nói gì nữa. Cha ruột của Thẩm Đại Bảo không quá coi trọng việc này, thấy con trai mình đã học hơn chục năm rồi, cũng biết chữ, nếu không thích học nữa thì quay vê nhà làm việc thôi, căn bản là không có ý kiến gì hết.
Đến cả chị dâu cả Thẩm sau khi nghe ông lão nói như vậy cũng chỉ tức giận mà liếc con trai một cái. Về phần oán giận với khó chịu thì nhìn qua cũng không có quá nhiều.
Cha mẹ ruột đồng ý, ông lão đồng ý rôi những người khác đương nhiên sẽ không có ý kiến gì nữa. Vậy nên việc này cứ như vậy mà được quyết định.
Thẩm Tiểu Vũ chứng kiến toàn bộ việc này thì có điêu muốn nói nhưng rồi lại thôi. Nhưng sau đó lại suy nghĩ dù Đại Bảo có tiếp tục đi học đi chăng nữa cũng không có cơ hội thi vào trường đại học được, việc thi vào trường đại học phải đến mười năm sau mới được khôi phục.
Mười năm sau thì Đại Bảo thực ra vẫn chưa quá lớn, người bằng tuổi cậu thời đó đi thi đại học rất nhiều, nhưng suy nghĩ này cũng phải phù hợp với thực tế một chút, dựa theo tình huống hiện tại, mười năm sau thì Đại Bảo đã kết hôn sinh con rồi.
Hơn nữa cô lấy lập trường gì để khuyên được chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Tiểu Vũ đành quyết định buông bỏ.
Kệ đi, đối với thời bây giờ mà nói, học hành cũng không phải chuyện tất yếu.
Hơn nữa dựa vào tình thế mấy năm nay mà nói, học hành cũng không phải con đường duy nhất. Người không phải cá thì sao biết cá có vui hay không?
Bản thân cô ấy thì thấy học tập là tốt thôi nhưng đối với người không thích học tập như Thẩm Đại Bảo mà nói, chắc chắn không hề nghĩ như vậy.
Sau khi suy nghĩ miên man như thế, ánh mắt Thẩm Tiểu Vũ lại quét quanh mấy vòng, cuối cùng dừng ở trên người mấy đứa em trai.
Tình cảnh của anh Đại Bảo đã là như vậy thì thôi đành, mấy em trai phía dưới cô nhất định phải đôn đốc bọn họ học hành mới được. Dù sao đến thời điểm của bọn họ thì kỳ thi đại học cũng được khôi phục rồi, là thời cơ tốt nhất cho bọn họ thi, nếu để mất cơ hội này cô sẽ tức đến hộc máu mất, dù thế nào cô cũng sẽ không để cho bọn họ giống như anh Đại Bảo, nói không học là không học.
bea4f3