Chương 357: Chương 357
Chương 357: Chương 357Chương 357: Chương 357
Chuong 357: Chuong 357 Cứ như vậy, trong nhà chỉ còn lại Thẩm Mãn nhỏ tuổi nhất.
Đôi mắt cậu bé vô cùng trông mong mà nhìn theo anh trai chị gái đến trường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút ngưỡng mộ cùng với sự mất mát, ngưỡng mộ các anh chị có thể đi với nhau, mất mát vì trong nhà chỉ còn mình cậu bé.
Dù cho Thẩm Tiểu Vũ có bị mấy em trai thúc giục phải đi học nhanh lên một chút, cô vẫn chú ý được vẻ mất mát trên mặt em trai, cậu bé kéo tay áo bác dâu hai mà nhìn lên nom trông rất đáng thương, khiến người ta phải đau lòng biết bao nhiêu. Thẩm Tiểu Vũ nhịn không được mà đi tới trấn an tiểu tử kia vài câu, trước khi đi còn nhét hai viên kẹo vào miệng cậu bé.
Có được kẹo thì tiểu tử kia dường như cũng cảm nhận được chút an ủi từ chị mình.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nét tươi cười.
Thẩm Tiểu Vũ lúc này mới yên tâm mà dẫn theo mấy em trai khác cùng đi đến trường, bởi vì Nhị Hoa Đại Hoa đều đã học cấp hai rồi, về sau cô cùng với anh Kế An sẽ dẫn mấy đứa nhỏ di học.
Cứ như vậy vài năm, người trong nhà rất yên tâm về bọn họ.
Vậy nên đi báo danh nhập học có hai bọn họ là đủ rồi. Sau khi ra khỏi thôn, bọn họ gặp phải Thẩm Tinh ngay cửa thôn, chính là Thẩm Tinh luôn bị bắt nạt mắng chửi trong thôn, hai năm trôi qua, đứa nhỏ này nhìn cũng lớn hơn một chút, nhưng vẫn rất là gầy, biểu cảm trên mặt nhìn qua còn có chút u ám.
Chỉ là sau khi nhìn thấy đoàn người đi tới, biểu cảm đã trở nên khá hơn chút.
Thẩm Hữu hết sức sôi nổi mà chạy qua phía đó: "Thẩm Tỉnh, cậu chờ ở đây bao lâu rồi?"
Thẩm Tinh mấp máy môi: "Không lâu lắm."
Sau đó cậu bé lén nhìn Thẩm Tiểu Vũ và Đường Kế An, trong lòng do dự một chút, lúc này mới hỏi: "Mọi người thực sự muốn cùng em đi báo danh sao ạ?”
Thẩm Tiểu Vũ nghe vậy thì lông mày có hơi nhíu lại.
Tình huống gì thế này?
Ánh mắt cô không khỏi dừng lại trên người em trai, chờ bọn họ giải thích.
Thẩm Tả nhìn ra được ý tứ của chị gái mình, nhỏ giọng nói: "Thẩm Tinh cũng phải đến trường để học, bọn em liên hẹn nhau cùng đi báo danh. Chị có giận không ạ?”
Chú ý tới vẻ thấp thỏm trong mắt của Thẩm Tinh, còn có đôi mắt trông mong của em trai nữa, Thẩm Tiểu Vũ lén thở dài trong lòng, mỉm cười: "Chị không có giận đâu, không phải nói muốn cùng nhau đi báo danh sao? Vậy thì đi thôi!” Mấy đứa nhóc cùng với Thẩm Tinh đều lén thở dài một hơi.
“Tớ đã nói là chị sẽ không giận mà, chị là tốt bụng nhất!" Mấy đứa nhóc khoa trương mà nịnh nọt, sau đó liên cùng Thẩm Tinh đi về phía trước, vui vẻ mà chạy nhảy rất sôi nổi.
Thẩm Tiểu Vũ cứ như vậy mà nhìn theo bọn chúng.
Sau khi đi học cùng với Đường Kế An, quan hệ và cuộc sống đối với mấy em trai sẽ không gắn liên như bàn tay và ngón tay giống như trước đây nữa, đợi đến khi cô biết điều này, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đã chơi rất vui vẻ với Thẩm Tỉnh rồi.
Đứa nhỏ Thẩm Tinh này khó mà chủ động chịu lui tới với người khác, mấy em trai nhà mình xem ra cũng rất thích chơi với Thẩm Tỉnh.
Thẩm Tiểu Vũ cũng sẽ không cố ý ngăn cản.
Dù sao trong lòng cô biết rõ ràng, bản thân đứa nhỏ Thẩm Tinh này không làm gì sai hết.
Vậy nên cô cũng không làm ra vẻ ngăn cản mấy em trai của mình, nếu kêu bọn họ không được đến gân Thẩm Tinh, đây là đối xử không công bằng với đối phương, nhưng đương nhiên tâm tư của cô vẫn có chút lo lắng.
Lo lăng mấy đứa nhỏ thân cận quá mức với Thẩm Tinh sẽ bị mấy đứa nhỏ ở trong thôn bài xích.
Đây cũng không phải chuyện không thể nào phát sinh được. Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không nói không làm gì hết, để cho bọn họ tự do qua lại với nhau, về phần sau này sẽ xảy ra chuyện gì, vậy đợi cho thực sự xảy ra rồi nói sau, coi như đây là một phần tất yếu trong quá trình trưởng thành của em trai.
bea4f3