Chương 362: Chương 362
Chương 362: Chương 362Chương 362: Chương 362
Chuong 362: Chuong 362 Nó vẫn có chút lúng túng, không tự chủ được mà nhớ lại cảm giác khủng bố khi bị đối phương nắm lấy cổ tay bắt mặt đối mặt, dáng vẻ kiêu ngạo bất tri bất giác mà yếu đi rất nhiều.
Thời gian sắp không còn kịp nữa rồi.
Thẩm Tiểu Vũ và Đường Kế An cũng đều tranh thủ thời gian mà quay về lớp học.
Lo rằng em trai vẫn sẽ còn xung đột với bạn học, sau khi hết tiết Thẩm Tiểu Vũ vẫn đi đến phòng học lớp một, cố ý gọi mấy em trai ra, Thẩm Tinh bị phạt đứng một tiết cuối cùng cũng được tự do, cậu bé cũng đi theo mấy đứa bạn đi tới.
Cậu bé cố ý đi đến trước mặt Thẩm Tiểu Vũ nói lời xin lỗi.
Bởi vì cậu bé biết bản thân đã liên lụy đến mấy bạn học Thẩm Tả. Nếu không phải vì cậu bé, mấy đứa khác và Thẩm Tả căn bản sẽ không đánh nhau với người khác, nhưng vì tâm lý cá nhân, cậu bé lại rất vui, vui vì lại có người vì thân phận cậu bé mà ghét bỏ cậu bé, thậm chí còn ra mặt thay cậu bé lúc cậu bé bị bắt nạt.
Loại cảm giác này rất lâu rồi cậu bé chưa từng được trải nghiệm qua.
Vậy nên khi đứng trước mặt Thẩm Tiểu Vũ đều là thật lòng.
Đã gây liên lụy cho em trai người ta rồi, còn vì chuyện này mà vui vẻ một cách đáng xấu hổ.
Thẩm Tiểu Vũ thực sự nhịn không được nữa mà đưa tay ra xoa đầu Thẩm Tinh.
Cô cùng với Thẩm Tinh cũng đều ngang tuổi nhau, kết quả Thẩm Tỉnh còn không cao bằng cô, hiện tại cô đã học lớp ba rồi, Thẩm Tinh mới học lớp một, nhưng lại khó khăn lắm mới được đi học như vậy, thật khó khiến cho người ta không đồng tình được.
Mấy đứa nhỏ như vậy thường có lòng tự trọng rất cao.
Vậy nên lúc đây kinh ngạc mà nhìn về phía Thẩm Tinh, cô không trách móc gì hết, cũng không nói đúng vậy, mà chỉ mỉm cười nói: "Cậu cũng đã giải thích rồi, tớ đương nhiên sẽ tha thứ cho cậu thôi, mấy người Tiểu Tả là bạn học của cậu, giúp đỡ cậu là chuyện đương nhiên thôi.
Lời này mạnh hơn bất kỳ thứ gì mà cậu bé từng nghe, nghe nhiều đến mức chóp mũi có hơi ửng đỏ lên. Thẩm Hữu ngay sau đó liền có cảm giác tôn tại, cậu bé còn nhớ lúc trước chị gái còn ngăn cản chuyện mình ra mặt thay cho Thẩm Tỉnh, xoa thắt lưng mà ram rì, nghiêng mặt mà nhìn qua: “Chị vừa rồi còn không chịu đứng về phía em đâu đó.'
Thẩm Tiểu Vũ buồn cười, lại vẫn nói: Sao vậy, đây là đang giận chị sao?”
"Tiểu tử thối, cũng không biết ai thường xuyên nói là thích chị gái nhất, bây giờ lời chị nói cũng không thèm nghe.' Sau đó cô còn kéo Thẩm Hữu về phía mình, cù nhéc cậu bé: "Về sau còn dám như vậy không hả?”
Đợi sau khi chơi xong rồi, Thẩm Tiểu Vũ lại lần nữa dặn dò: "Không được tùy tiện đánh nhau với bạn học khác, hai đứa Tiểu Tả với Tam Bảo mấy đứa phải trông chừng Tiểu Hữu nhiều hơn một chút đó, có nhớ chưa hả?"
Lần này cả bốn đứa nhỏ đều đồng thanh mà đáp: 'Vâng ạ.
Thẩm Tiểu Vũ cũng coi như vừa lòng mà gật đầu, nhìn về phía Thẩm Tỉnh, do dự một chút rồi hỏi: "Thẩm Tinh, em có còn muốn tiếp tục đến trường hay không?”
Tuy rằng chỉ là một câu đơn giản như vậy thôi, nhưng Thẩm Tinh vậy mà có thể hiểu được ý tứ của Thẩm Tiểu Vũ một cách thần kỳ. Giống như chuyện hôm nay vậy, chỉ cần ở trường học là sẽ không chỉ gặp chuyện này có mỗi một lân, học sinh ở trường học không phải ai cũng là người của thôn nhà họ Thẩm, coi như chuyện này để cho cậu bé thích ứng được với hoàn cảnh mới.
Nhưng Thẩm Tinh vẫn kiên quyết mà gật đầu: "Phải đó ạ."
Cậu bé vất vả lắm mới có cơ hội đến trường như vậy, sẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu.
Dù cậu bé không biết với thành phần gia đình như cậu bé lúc này, căn bản là không có tư cách lên cấp hai, nhưng cơ hội trước mắt cậu bé vẫn muốn bắt lấy, tình trạng này cậu sớm đã quen rồi.
bea4f3