Chương 387: Chương 387
Chương 387: Chương 387Chương 387: Chương 387
Chuong 387: Chuong 387 Vậy nên đời này Thẩm Tiểu Vũ cũng mong bản thân có thể cao được đến gân như vậy.
May mà sau khi lớn không lùn như trái bí.
Con gái trong thôn có thể cao được như cô thực sự rất ít, dù sao cơ thể có thể nảy nở được di nữa, nhưng nếu không có đủ dinh dưỡng, hoặc là vẫn không được ăn no bụng thì dù thân có muốn cao cũng không cao được như ý.
Đối với Thẩm Tiểu Vũ thì lại hoàn toàn không tồn tại vấn đề kia.
Vậy nên muốn có thân hình cao ráo thì học một chút về cách đạp xe đạp cũng không có vấn đề gì. Thẩm Tiểu Vũ thấy mấy đôi mắt sáng lên khi vây quanh xe đạp của em trai, lại nhìn qua tâm mắt đang thăm dò ý kiến của cha mình, cũng sẽ không có ý định khiến bọn họ mất vui: "Được thôi, lát nữa con về sẽ học cách di xe đạp al
Hiện tại thì cứ khiến cho em trai thỏa mãn ước nguyện trước cái đãi
Cô nói là học thì cũng chỉ là nói cho có thôi, đương nhiên là cô biết đi xe đạp rồi.
Cho dù là xe đạp cỡ nào thì cũng không làm khó được cô.
Thẩm Gia Dương gật đầu: "Được, vậy con cứ ở nhà bà ngoại chơi một lát rồi quay về sau nhé!"
"Vâng ạ. Hai cha con vừa mới nói xong, ông lão đã xuất hiện từ phía khác, xuất hiện cùng ông ấy còn có Đường Kế An, hai người rõ ràng là vừa quay ve cùng nhau từ sân lớn của thôn ỦY.
Còn chưa đi đến gần hai người đã thấy được Thẩm Gia Dương đang đạp xe đạp, đợi sau khi đến gần rồi, ông lão không khỏi trách móc con trai: Ngày nào cũng là con gây chuyện!"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt ông lão lại mang theo vẻ tươi cười.
Thẩm Gia Dương cũng trả lời lại một câu: "Nhưng mà nếu như con không gây chuyện thì đài radio của cha từ đâu mà đến chứ al
Đài radio kia sau khi mua về, có thể nói chính là bảo bối trong lòng ông lão, mỗi ngày deu nghe đài rất đúng giờ, tuy rằng nội dung nghe trên đài có hạn, nhưng cho dù vậy thì cũng có còn hơn không.
Ông lão nghe vậy thì cười mắng: "Tiểu tử thối này, chỉ có thế là nhanh”
Thẩm Gia Dương cũng không để ý, cười hì hì, dưới chân bắt đầu đạp, thét to một tiếng: "Con đi đây!"
Sau đó đạp di luôn.
Ông lão sau khi nhìn thấy Thẩm Tiểu Vũ ở bên cạnh thì vỗ vỗ vai cô: "Vào nhà đi, lâu rôi không tâm sự nói chuyện với cháu, bây giờ có thời gian, ông cháu chúng ta cùng nói chuyện nhét”
Thẩm Tiểu Vũ gật đầu: "Vâng ạ." Đường Kế An ở bên cạnh cũng đi theo vào bên trong, một già hai trẻ cùng nhau tiến vào cửa.
Vương Lệ Lệ cùng với Ngô Thành nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi cảm khái.
Dù là bao nhiêu lân đi nữa, bọn họ cũng không khỏi tặc lưỡi vê mức độ được coi trọng của em chồng trong nhà này.
Cô như thể được sinh ra để được yêu quý vậy, cả nhà không có ai là không quý mến cô, kể cả hai người bọn họ.
Cô gái được đến mức này thực sự đặc biệt khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ đáng mến cùng với sự tài giỏi của em chồng, hai người bọn họ cũng không thể không chấp nhận được việc cô được coi trọng đến như vậy.
Thẩm Tiểu Vũ không biết trong lòng hai người chị dâu còn có lúc cảm khái như vậy, cô với Đường Kế An đã theo ông nội đi vào nhà chính rồi, bọn họ đang nói chuyện với nhau.
Chủ yếu là ông lão hỏi, còn cô thì đáp.
Mà ông lão sau khi hỏi một số vấn đề đơn giản thì cũng hỏi đến trọng điểm.
"Cháu sắp tốt nghiệp rồi đúng không?”
"Đúng vậy, còn hơn một tháng nữa là cháu tốt nghiệp rồi ạ. Chế độ học tập năm hai hai khiến cho cô giảm bớt được ba năm học là có thể tốt nghiệp được cấp ba rồi. Loại chế độ học tập này mang đến cho Thẩm Tiểu Vũ không ít thuận tiện.
Đợi đến năm 1978 là lại khôi phục chế độ sáu ba ba.
Vậy nên mấy năm thời gian thi vào đại học này, cách biệt tuổi tác cùng với những bạn học thi vào đại học nhiều nhất cũng chỉ đến hai khóa.
bea4f3