Chương 388: Chương 388
Chương 388: Chương 388Chương 388: Chương 388
Chuong 388: Chuong 388 Nhỏ nhất có khi chỉ mới mười sáu tuổi, lớn nhất cũng phải đến ba mươi tuổi rồi, vợ chang học cùng trường với nhau, hai thế hệ cùng học với nhau cũng không phải hiện tượng hiếm thấy.
Có thể nói chính là hai năm thi vào đại học đặc biệt nhất được ghi nhận trong lịch sử.
Thẩm Tiểu Vũ biết rõ ông nội cô sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi vấn đề này, quả nhiên sau khi cô trả lời, ông lão lập tức nhắc đến vấn đề mình muốn nói: "Vậy cháu đã biết sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì chưa?”
Đường Kế An ngồi bên cạnh khẽ nhúc nhích, nhưng không hề chen vào nói.
Mà ánh mắt của ông lão cũng dừng trên người Thẩm Tiểu Vũ rồi. Vấn đề này Thẩm Tiểu Vũ sớm đã nghĩ đến rồi, hơn nữa cũng biết phải nói với người nhà như thế nào rồi, vậy nên lúc ông lão hỏi cô về vấn de này cũng không tính là chưa chuẩn bị gì, chỉ là hơi ngưng một lúc roi mới nói ra câu trả lời của mình.
"Cháu muốn thi vào đại học al Ánh mắt ông lão xẹt qua vẻ như đang tán thưởng, nhưng rất nhanh chóng liền không thấy nữa, ông ấy ho khụ khụ mấy tiếng: "Bây giờ muốn học đại học thì ông chỉ có thể đặc biệt da cử học đại học nông binh, cháu định thi đại học như thế nào?” Số người đăng ký thi vào học đại học nông binh vô cùng hiếm có. Ông lão làm đại đội trưởng, trong tay đương nhiên thi thoảng sẽ có được số người đăng ký vào đó.
Đại học nông binh đến giờ cũng tiếp nhận sinh viên được năm năm rồi nhưng số người mà ông ấy nhận được là đỗ vào trường đó thì căn bản chưa đếm đủ mười ngón tay, chính xác là mới chỉ được vài người.
Thanh niên tri thức ở trong thôn này vì để có được giấy báo đỗ đại học đó để quay về thành phố, có thể nói ai nấy cũng đều thi nhau mà cố gắng, nhưng ông lão chỉ có thể đưa giấy báo đỗ cho những người thực sự có tư cách mà thôi. Không ai có thể đi vào con đường bất chính ngay trước mặt ông ấy được.
Vậy nên sau khi biết có thể được đặc biệt đề cử mà học tại đại học nông binh, mấy thanh niên tri thức trong thôn thực sự chưa từng đứng yên tại chỗ, ai nấy cũng ra sức cố gắng, đều là vì muốn tranh nhau biểu hiện, vì muốn một lúc nào đó giấy báo đỗ có thể lọt vào tay mình.
Thẩm Tiểu Vũ thấy ông nội mình hỏi như vậy cũng không hề ngạc nhiên.
Thi thoảng cô đều sẽ tán gẫu với ông ngoại, ông nội sẽ giảng giải cho cô không ít đạo lý, dạy cho cô thái độ và cách thức làm người, còn có kinh nghiệm sống hơn nửa cuộc đời ở đời trước của cô, vậy nên cảm tình của hai ông cháu thực sự rất tốt.
Đâm ra đối với vấn đê này thì Thẩm Tiểu Vũ cũng sẽ không trả lời qua loa cho ông nội nghe.
Thấy còn có một anh trai nhỏ cũng đang ngồi ở bên cạnh, Thẩm Tiểu Vũ chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình một chút, lúc này mới khéo léo nói ra những suy nghĩ của bản thân mình.
"Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể thi được, nhưng cháu tin rằng sẽ có một ngày kỳ thi vào đại học được khôi phục, quốc gia vẫn luôn cần đến nhân tài, sinh viên của đại học nông binh vẫn còn quá ít, không tạo ra được nhiều lợi ích, quốc gia cân thông qua kỳ thi đại học mà sàng lọc những nhân tài phù hợp, vậy nên cháu cảm thấy kỳ thi vào đại học chắc chắn sẽ được khôi phục, cháu sẽ đợi đến ngày đó ạ.' Sau khi cô nói hết, vẻ mặt của ông lão cuối cùng mới thoải mái hơn, cười lên ha ha ha.
"Nói cho cùng, Tiểu Vũ nhà chúng ta rất có chí khí, ông nội tin tưởng cháu, nhất định sẽ có ngày kỳ thi vào đại học được khôi phục thôi, cháu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng cho đến ngày đó là được rồi."
Ông lão cảm thấy thực sự rất vui. Cháu gái tuy tuổi chưa lớn, nhưng ý chí lại không nhỏ chút nào.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ông ấy thường hay dẫn cháu gái đến bên mình để dạy dỗ, mấy ông lão ở nông trường bên kia quý mến cháu gái nhà mình đến vậy.
bea4f3