Chương 393: Chương 393
Chương 393: Chương 393Chương 393: Chương 393
Chuong 393: Chuong 393 Hắn ta đã không biết coi trọng rồi thì thôi, vậy mà còn muốn tìm người vợ khác nữa, trong thôn này quả thực chẳng còn ai được như hắn ta nữa rồi.
Lúc ông lão còn đang im lặng trâm tư, Thẩm Vĩ lại khiển trách trước, muốn kéo Trương Ngọc Linh đi: "Cô bị làm sao vậy hả, đã nói với cô là đừng có làm phiên đến đại đội trưởng rồi mà, cô chỉ là một người phụ nữ thôi, cũng không phải người của thôn bọn họ, còn muốn đăng ký hộ khẩu ở thôn bọn tôi sao, đang nghĩ cái gì vậy hả?” Đàn ông sống cuộc sống quá thoải mái rồi sẽ rất dễ đi kiếm chuyện để gây rối. Thẩm Vĩ chính là như vậy.
Lúc trước hắn ta cưới Trương Ngọc Linh như vậy là vì thực sự thích cô ấy, nhiêu năm qua đối với Trương Ngọc Linh cũng không có gì bất mãn hết, nhưng thời gian lâu dần sẽ càng cảm thấy chán nản, thế giới bên ngoài cho hắn ta nhiều sức hấp dẫn hơn, cho nên hắn ta sẽ rất dễ phạm sai lầm. Hành động kéo vê của hắn ta làm cho Trương Ngọc Linh mất kiên nhẫn cực kỳ, dù sao đã coi như không thể cứu vãn được nữa rồi, cũng không để mặt mũi cho hắn ta nữa, hắn ta ngu ngốc đúng lúc có thể gãi đúng chỗ ngứa cho người khác, ngu ngốc không đúng lúc sẽ khiến người ta rất chán ghét. "Đừng có kéo nữa.' Trương Ngọc Linh buông tay hắn ta ra, nhíu mày nói: Lúc tôi đang nói chuyện với đại đội trưởng, anh đừng có mà không biết đúng sai như vậy có được không?"
Người nhà họ Thẩm: "!!I"
Đây coi như là lần đầu tiên bọn họ thấy được mặt ương ngạnh của Trương Ngọc Linh, tất cả đều có chút kinh ngạc hết lên với nhau. Thẩm Vĩ lại cảm thấy như không còn mặt mũi nữa, mặt đều đỏ bừng hất lên rồi.
"Cô, đồ đàn bà không biết đạo lý, tôi không nói với cô nữal"
Nói xong câu đó, hắn ta lại quay đầu rời khỏi đây, lúc đi ra ngoài cửa, nhìn thấy hàng xóm đang đứng hai bên cửa hướng vào bên trong ma dòm ngó, hắn ta cũng không phản ứng gì mà đi thẳng về nhà.
Còn lại Trương Ngọc Linh ở trong sân nhà họ Thẩm cũng không quan tâm khi thấy chồng rời đi.
Cô ấy đang chờ câu trả lời thuyết phục từ phía ông lão.
Thẩm Tiểu Vũ có chút sâu kín trong lòng, nhịn không được mà di tới nói giúp cho Trương Ngọc Linh mấy câu.
Một người phụ nữ có thể làm được đến mức này thực sự quá vất vả rồi, Trương Ngọc Linh có thể có được suy nghĩ như vậy, còn dốc sức mà biến suy nghĩ thành hiện thực, nói là người độc nhất vô nhị cũng không phải là nói quá. Giới hạn của thời này thực sự quá nhiều rồi, nhất là đối với phụ nữ. Nếu như cô ấy sinh sau thời kỳ cải cách, chắc chắn sẽ được sống thoải mái hơn bây giờ nhiều, nói không chừng còn có thể gây dựng lên được sự nghiệp cũng nên!
Dù cho cô ấy không phải là mẹ kế của chị em Đại Nha đi chăng nữa, dù cô ấy chưa mang đến được thay đổi gì cho cuộc đời của chị em Đại Nha, nhưng khi gặp được một người phụ nữ có tính độc lập tự chủ như vậy, Thẩm Tiểu Vũ cũng nguyện ý giúp đỡ cô ấy trong khả năng cho phép, chứ không phải chỉ nói giúp cho vài câu như thế này.
Đây coi như là lân đầu tiên Thẩm Tiểu Vũ biểu hiện rõ ra thiện cảm với Trương Ngọc Linh.
Nghe thấy Thẩm Tiểu Vũ đang nói giúp mình, Trương Ngọc Linh không khỏi cảm kích mà nhìn Thẩm Tiểu Vũ.
Ông lão vốn không phải người ngoan cố hay bảo thủ gì, ông ấy cũng đã ghi nhớ biểu hiện của Trương Ngọc Linh khi đến thôn nhà họ Thẩm rồi, vừa rồi không trả lời cho Trương Ngọc Linh ngay không phải là do không muốn đồng ý với cô mà là vì chuyện này vốn không phải chuyện ông ấy có thể đáp ứng được.
Hiện tại cháu gái khó khăn lắm mới nói giúp cho người ta được như vậy, trong lòng ông ấy lại mềm mỏng ra mấy phần, vẻ mặt ôn hòa mà trả lời Trương Ngọc Linh: "Được thôi, ý của cô tôi hiểu rồi, nhưng việc này phải bàn bạc một chút, tôi sẽ cố gắng giúp cho cô, cô cứ đi về trước đi!"
bea4f3