Chương 406: Chương 406
Chương 406: Chương 406Chương 406: Chương 406
Chuong 406: Chuong 406 Đang mắng thì trong nhà đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ điên, nhìn thấy cô ta đang mắng đứa ngốc, liền tiến đến ôm thắt lưng cô ta rôi dùng đầu gối đạp vào bụng cô ta, sau đó cô ta trở nên đau bụng vô cùng!
Cô ta chưa kịp ngăn cản người phụ nữ kia thì Thẩm Vĩ đã quay lại rồi. Hắn ta nhìn thấy cô ta đau đến biến đổi cả sắc mặt, liền lôi người phụ nữ kia sang một bên, còn mắng vài câu rồi vội vàng đưa cô ta đến phòng y tế bên này, sau đó mới xảy ra chuyện như vậy.
"Cô nói mang thai là đang lừa tôi sao?" Nhìn thấy phản ứng của cô ta như vậy, Thẩm Vĩ còn gì để nghi ngờ nữa.
Cô ta bị kéo dậy, bị Thẩm Vĩ từ trạng thái hoang mang vực dậy mà kéo đi, lúc trước hắn ta đối xử với Hồ Chi Chi tốt đến mức nào, bây giờ hận Hồ Chi Chi bấy nhiêu, sau khi phục hồi lại tinh thần thì trực tiếp túm lấy tóc Hồ Chi Chi mà đánh người.
"Cô dám lừa tôi này, tôi đánh chết cô người đàn bà thối tha này!"
Đây vẫn là lần đầu tiên Hồ Chi Chi bị người ta đánh đến mức như vậy. Ban đầu liền có hơi hoang mang, bị cơn đau vực lại tinh thần, lúc này cô ta mới biết kêu lên gọi người.
Đợi bị đánh trúng vài cái rồi, cơn tức của cô ta cũng trỗi dậy. Cô ta vốn là người thành phố bi ga cho một tên chân đất dưới nông thôn, lại còn là người đàn ông già đã lấy qua vợ hai lần, hắn ta lẽ ra nên cảm ơn cô ta mới đúng, vậy mà còn dám đánh cô ta ư?
Cơn tức khiến Hồ Chi Chi nhanh chóng phản công lại đánh vào mặt Thẩm Vĩ.
Hai người trong chớp mắt liền nhảy ào vào đánh nhau, tiếng rống giận dữ của người đàn ông, tiếng thét chói tai của người đàn bà, khiến cho thầy thuốc ở bên này cùng với một người phụ nữ đến khám bệnh phải trợn mắt há hốc mồm.
Đúng vậy, ngoài bọn họ ra còn có thây thuốc cùng với một người phụ nữ khác đang ở đây nữa. Chính là bởi vì tình huống của Hồ Chi Chi ở bên này có vẻ căng thẳng hơn, vậy nên thầy thuốc mới ưu tiên kiểm tra cho cô ta trước, người phụ nữ kia cũng không để ý, chỉ ở một bên mà chờ, nhưng hiện tại xem ra cô ấy đã hoàn toàn bị bỏ qua rồi.
Hai người đánh nhau, cuối cùng cả hai bị thây thuốc đuổi đi.
Phòng y tế có tích trữ không ít thuốc, nhỡ bị bọn họ phá hư thì biết làm sao?
Lúc Thẩm Tiểu Vũ được cha mẹ đưa tới phòng, trong lòng cũng có chút chuẩn bị rồi.
Quả nhiên cha cô liền kể lại toàn bộ chuyện cô được nhặt vê không sót một chữ cho cô nghe. Vốn dĩ chuyện này không cần phải nói nhiêu, chỉ cân nói hai ba câu là xong rồi.
Căn phòng sau phiên nói của Thẩm Gia Dương liền trở nên vô cùng im lặng.
Trong lòng Thẩm Uyển nhịn không được mà có chút thấp thỏm. Chồng cô ấy trước kia rõ ràng là muốn đem chuyện này giấu kín đi, hiện tại đột nhiên lại nói ra, trong lòng còn đang không biết nghĩ gì, cô ấy trong chốc lát lại nhìn thứ này, lát lại nhìn thứ kia.
Cuối cùng vẫn là nhịn không được mà hỏi con gái: "Tiểu Vũ, con nghĩ Sao vậy?"
Thẩm Tiểu Vũ đột nhiên nở nụ cười, tiến đến ôm Thẩm Gia Dương, lại tới ôm Thẩm Uyển: "Cha mẹ, cảm ơn hai người, dù là thế nào đi chăng nữa, chỉ cân cha mẹ không ghét bỏ con một ngày, mỗi ngày con đều là con gái của cha me
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn muốn nói câu cám ơn này.
Chỉ là thời cơ có chút không thích hợp, không thể nào vô duyên vô cớ mà nói cảm ơn cha mẹ được.
Lần này cuối cùng cũng có thể nói ra thành lời được rồi.
Cô vẫn luôn cảm thấy Trương Ngọc Linh chính là quý nhân của ba chị em Đại Nha, nhưng trên thực tế, cha mẹ cô cũng không phải là quý nhân của cô sao?
Dù cô có được trí nhớ của thời trước, còn có một siêu thị lớn bên mình, nhưng nếu đặt vào vị trí làm con của Thẩm Vĩ và Chu Cầm, thế thì cô nào có được thoải mái mà sống qua ngày như bây giờ?
bea4f3