Chương 407: Chương 407
Chương 407: Chương 407Chương 407: Chương 407
Chuong 407: Chuong 407 Dù cho cô có tài giỏi đến đâu cũng cần có thời gian để lớn dần.
Huống hồ cô chưa bao giờ cho rằng bản thân mình tài giỏi!
Một chút thiện tâm của cha mẹ có thể thay đổi cả cuộc đời của cô rồi.
Câu cảm ơn này thậm chí còn không biểu lộ ra được một phần nhỏ tình cảm của cô dành cho cha mẹ.
Nhưng ngoài miệng dù có nói nhiều đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể biểu lộ nhiều bằng hành động được.
Cô vẫn luôn cho rằng như vậy và cũng luôn làm như vậy, đó chính là trở thành đứa con khiến cha mẹ tự hào, không để bọn họ phải lo lắng nhiều, ve sau cứ vậy mà báo đáp cha mẹ, đây mới là điêu cô cần phải làm.
Một câu cảm ơn khiến cho tâm tình đang thấp thỏm của Thẩm Uyển trong nháy mắt không còn nữa, bị con gái làm cho cảm động rồi.
Cô ấy trực tiếp ôm lấy con gái, ngữ khí kích động nói: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, mẹ là mẹ con, nuôi dưỡng con là chuyện đương nhiên, đứa nhỏ hư này, sau này không được như vậy nữa nhé, vừa rồi thiếu chút nữa đã hù chết mẹ rồi!" Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Tiểu Vũ nói những lời đầy ngượng ngùng này. Vốn có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy mẹ mình vui như thế, trong lòng cô liền cảm thấy thỏa mãn hơn hẳn.
Thẩm Gia Dương ở một bên gãi đầu, cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
Lúc trước đây muốn giấu diếm là vì muốn con gái trưởng thành một cách khỏe mạnh nhất, nhưng hôm nay khi con gái đã lớn rồi, giấu diếm hay không giấu diếm kỳ thực cũng không còn quan trọng nữa. Hắn hiểu rất rõ con gái của mình, có phải do bọn họ sinh ra hay không thì cũng không thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ được.
Nhìn xem, không phải hắn đã nghĩ đúng rồi saol Đợi sau khi hai mẹ con bình tĩnh lại rồi, Thẩm Gia Dương lúc này mới tiến đến ôm bả vai bọn họ đưa ra ngoài: "Không có việc gì nữa thì chúng ta cứ di ra ngoài trước đi, nếu không Tiểu Tả với Tiểu Hữu sẽ đợi đến sốt ruột không chịu được nữa mất!"
À đúng rồi, Thẩm Uyển khit khit mũi, lúc bọn họ di vào phòng, ba đứa nhỏ kia cũng rất quan tâm. Khi bọn họ đi ra bên ngoài, cặp sinh đôi và Đường Kế An đang đứng đợi ở ngoài cửa.
Thấy bọn họ đi ra, Đường Kế An liên nhìn quét qua sắc mặt của bọn họ, trên thực tế cũng không phải quá mức lo lắng, ngược lại cặp sinh đôi tuổi còn nhỏ, không nghĩ nhiều được như vậy, lo lắng liền lộ rõ ra ở trên mặt.
Câu kêu gào vừa rồi kia của Chu Cầm đối với bọn họ mới chính là dao động năng nề nhất.
Rõ ràng chị gái chính là chị gái bọn họ, cũng là cùng bọn họ lớn lên, trong đường đời ngắn ngủi của bọn họ để lại ấn tượng rất sâu đậm.
Nếu đột nhiên có một ngày, chị gái không còn là chị gái của bọn họ nữa, thì đây chính là chuyện mà hai thiếu niên nhỏ không chấp nhận được nhất.
Nhìn thấy lo lắng của bọn họ ở trong mắt, Thẩm Tiểu Vũ đưa tay ra nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bọn họ: "Đứng ngây ngốc ở trước cửa làm gì vậy hả? Không có việc gì thì ra ngoài tìm Tam Bảo mà chơi đi!" Thẩm Hữu sm ồm nói: "Vay thì chị có đột nhiên biến mất nữa không ạ?
Thẩm Tả cũng nói theo: "Bọn em sẽ chơi ở nhài"
Ý tứ rất rõ ràng, sợ đi ra ngoài một chuyến lúc quay về sẽ không thấy chị gái đâu nữa, bọn chúng còn chưa lớn, nhưng vẫn rất biết suy nghĩ.
Thẩm Tiểu Vũ thực sự rất vui khi thấy em trai quan tâm mình như vậy, nhưng nếu không có chuyện gì thì không cần thiết phải để hai đứa nhỏ phải lo lắng đề phòng cho mình như vậy.
Cô thu tay lại rôi đi vê phía trước: "Sao mà không thấy được, nơi này là nhà của chị, chị không ở đây thì ở đâu? Nếu hai đứa không ra ngoài chơi thì chị tự đi!
Nói xong cô liền quay đầu lại, biểu cảm "cho mấy đứa cơ hội cuối cùng" mà hỏi: "Có đi hay không?”
bea4f3