Chương 451: Chương 451
Chương 451: Chương 451Chương 451: Chương 451
Chương 451: Chương 451 Thấy tất cả mọi người đều đã ngồi ổn thỏa rồi, lúc này Đường Kế An mới khởi động xe, chưa được bao lâu xe lập tức chạy đi.
Sau khi ra khỏi nhà ga, Thẩm Hữu cuối cùng cũng nhịn không được, vừa nhích tới nhích lui, vừa hỏi Đường Kế An đang lái xe: "Anh Kế An, ngồi ô tô này thoải mái thật đó, còn thoải mái hơn ngồi xe lửa nữa, đây là xe nhà anh sao ạ?”
"Không phải đâu." Hai tay Đường Kế An đặt trên bánh lái, tâm tình vô cùng thoải mái mà trả lời: "Đây là xe ông nội Đường phân phó để chuyên chở mọi người, thấy mọi người có nhiều đồ vật như vậy đi nhờ xe khác thì không thuận tiện nên anh liền đi xe này tới đón mọi người.'
Vợ anh cuối cùng cũng tới thủ đô rồi, sau này vừa có thể đi học vừa phải sống ở đây.
Tâm tình của anh sao có thể không vui được chứt
Nghe anh nói như vậy, mấy thiếu niên không những không thất vọng, ngược lại càng cảm thấy khí thế bừng bừng.
Xe mà ông nội Đường phân phó cho đây sao, nghe lợi hại thật đó, ông nội Đường còn lợi hại hơn, dù sao người không lợi hại làm sao có thể chuẩn bị được xe như vậy chứ, Thẩm Hữu vốn đăng ký vào đại học quốc phòng, trước khi khai giảng cũng có học qua một chút rồi. Bản thân ông nội nhà mình cũng từng đi làm lính, vậy nên thời gian trước khi khai giảng Thẩm Hữu đều cắm rễ ở nhà cũ.
Lân đầu thực sự kiên nhẫn mà ngồi nghe ông nội nhà mình kể mấy chuyện trong quân ngũ, rồi cũng thực hành mấy kỷ luật cùng với bài học trong quân ngũ cho hiểu thêm, trong đó đương nhiên bao gồm cả việc biết rõ vê quân hàm nữa.
Đối với sĩ quan của quân đội, chỉ có mức độ nhất định nào đó của quân hàm mới có tư cách phân phối xe như vậy!
Hiện tại cậu nhịn không được mà suy nghĩ, chức vụ của ông nội Đường rốt cuộc là lớn đến mức nào vậy! Thẩm Gia Dương lúc này cũng vô cùng thắc mắc mà nói một câu: "Cháu chu đáo quá."
Quả thực bọn họ mang nhiều đồ như vậy mà đi nhờ xe thực sự không tiện chút nào, nói không chừng còn bị người đi xe xem thường, nào có được thoải mái đến như vậy.
Có người quen ở trên thủ đô, người quen còn có thể lái xe tới đón quả thực đã giúp giảm bớt được không ít chuyện.
Đường Kế An không khỏi nở nụ cười: “Chú nói vậy là quá khách sáo rồi, cháu ở nhà chú nhiêu năm như vậy, cũng gây ra cho chú và thím không biết bao nhiêu phiền toái, không phải mỗi ngày cháu đều phải nói một tiếng cảm ơn mới được sao ạ?”
Anh dường như đang cố gắng thắt chặt lại quan hệ của đôi bên: “Chúng ta là người một nhà mà ạ.' Người một nhà...
Câu nói này thực sự khiến cho Thẩm Uyển xúc động, cô ấy gật gật đầu: "Kế An nói đúng đó."
Đứa nhỏ này tuy đã rời khỏi thôn họ Thẩm, nhưng không hề vì vấn đề khoảng cách mà trở nên xa lánh bọn họ, ngược lại anh trước sau vẫn như một, điều này thực sự khiến người ta cảm thấy rất vui. Thẩm Gia Dương cũng gật đầu theo: "Được rồi, chú sẽ không nói những lời khách sáo như vậy nữa.' Thẩm Tiểu Vũ ngồi ngay phía sau Đường Kế An. Cô nghe được cuộc đối thoại của mọi người, trên mặt không tự chủ được mà mang theo nét cười, cô cũng không cố ý chen vào nói.
Thi thoảng đề tài chuyển sang cô thì sẽ nói vài câu, không thì sẽ chỉ nghe thôi, hưởng thụ bâu không khí thoải mái thanh thản này.
Từ nhà ga tới điểm đến không được tính là gân, nhưng thời này có một ưu điểm là đời sau không thể có được.
Chính là không có kẹt xel
Thời này người có thể lái được xe con vốn không nhiều, trên đường dù thi thoảng có thể thấy xe chạy qua, trong đó còn có xe taxi, đa số vấn là lái xe đạp, hoặc là trực tiếp dùng chân mà đi. Cứ như vậy, dù khoảng cách từ nhà ga tới điểm đến không được tính là gân, nhưng thời gian bỏ ra cũng không được tính là nhiều. Xe chạy đến cửa lớn của tứ hợp viện rồi cuối cùng mới dừng lại.
bea4f3