Chương 450: Chương 450
Chương 450: Chương 450Chương 450: Chương 450
Chuong 450: Chuong 450 Thẩm Tiểu Vũ chỉnh xong tư thế rồi lắc lắc đâu: "Không ăn đâu ạ, con cũng không đói.'
Cô hướng ra ngoài cửa sổ mà nhìn, nhưng lại không nhìn ra được gì, liên hỏi cha mẹ cô: "Chúng ta đi đến đâu rồi ạ? Còn bao lâu nữa mới đến nơi vậy ạ?”
"Cha vừa hỏi qua những người xung quanh, khoảng nửa tiếng nữa là đến, sắp đến rồi đó con àU" Thẩm Gia Dương trả lời.
Còn nửa giờ nữa, Thẩm Tiểu Vũ cũng gật đâu mà không nhắc lại nữa.
Ánh mắt cô đặt ngoài cửa sổ, mong ngóng đến được điểm dừng. Thẩm Uyển thấy cô như vậy cũng không nói gì quấy rây đến cô nữa, con gái phải ngồi xe lửa lâu đến như vậy làm mẹ như cô thực sự thấy có chút đau lòng, vê sau có thể thì vẫn nên ngồi ít đi một chút thì hơn!
Hơn nửa tiếng sau, xe lửa cũng coi như là đúng giờ mà tới trạm.
Thẩm Tiểu Vũ ngồi không biết bao lâu rồi lúc này mới được đứng dậy, đi cùng cô và cha mẹ lên thủ đô còn có mấy người em trai cùng chen chúc ra bên ngoài, trạm xe của thủ đô là trạm xe lớn, ở đây dù là xuống hay lên xe thì cũng đầu có rất nhiêu người.
Thẩm Tiểu Vũ lúc xuống xe, đầu óc vì chen chúc mà có chút rối bời. Đây là kết quả của việc trong tay cô không cam đồ vật gì hết, nhìn cha với em trai cô so với cô còn phải chật vật hơn.
Thẩm Tiểu Vũ nhìn bọn họ vậy mà lại có thể nở nụ cười, cả nhà bọn họ được ngồi xe lửa còn đi chuyến dài như thế, trải nghiệm này cũng tuyệt vời thật.
Cô thuận tay đưa ra vuốt vuốt lại tóc, vuốt đi vuốt lại, xong rồi mới cảm thấy thoải mái hơn chút. "Được rồi, chúng ta ra trạm xe trước đi." Thẩm Gia Dương đặt túi đồ trên lưng xuống, đi về phía trước để dẫn đường.
Thẩm Tiểu Vũ cùng đi với mẹ, bốn tiểu thiếu niên cũng khiêng đồ đi theo sau.
Bọn họ đi theo đám người để ra ngoài, tốn chút thời gian coi như cũng thuận lợi mà ra được đến trạm.
Mà vừa mới ra khỏi trạm, liền nhìn thấy Đường Kế An đã đang đứng đợi sẵn ở cửa trạm rồi.
Anh có vóc người cao lớn, bộ dạng tuấn tú, khí chất tốt, dù ở ga người đi đi lại lại nhiều như vậy, anh vẫn trông rất hút mắt.
Dường như sợ người mình đón không nhận ra được anh, anh còn giơ tấm biển hiệu lên, bên trên có ghi tên của Thẩm Tiểu Vũ.
Thẩm Tiểu Vũ nhìn ra được cảnh tượng kia: ”...'
Cô không dừng chân mà bước nhanh tới, sau khi thấy Đường Kế An liên hô một tiếng: “Anh Kế An." Đường Kế An lúc nhìn thấy Thẩm Tiểu Vũ mới thu hồi tấm biển hiệu, cười cười gật đầu: "Ngồi xe lửa chắc là mệt rồi, mau di thôi, ra ngoài trước đi, anh sẽ lái xe đến đây, xe đang dừng ở bên ngoài đó."
Ánh mắt của bốn thiếu niên kia liền sáng bừng lên khi vừa nghe xong câu đó... Là ô tô con sao? Hai năm trước bọn họ chỉ có thể nhìn thấy ông nội Đường ngôi, lần này bọn họ cũng có thể được ngồi một lần rồi sao?
Xe mà Đường Kế An đi tới rất to và rộng, bao gôm cả chỗ của người lái xe ở nữa có đến tận tám chỗ ngồi.
Vừa vặn với số người mà bọn họ tới. Lúc mấy thiếu niên mắt sáng lên mà nhìn về chiếc xe, thậm chí còn đưa tay ra sờ, Thẩm Gia Dương cùng với Đường Kế An leo lên trên nóc xe.
Bởi vì xe này phía sau không có cốp xe, sau khi người đã ngồi đầy lên rồi, phía sau nhiều nhất chỉ có thể để chân hoặc để được hai ba túi đồ nữa thôi, như vậy còn ba túi đồ nữa phải buộc lên nóc xe.
Cứ như vậy liên đặt hết tất cả túi đồ hành lý lên xe rồi.
Trong xe không có đồ vật này kia, người ngôi cũng thoải mái hơn một chút.
Hai người Thẩm Gia Dương và Đường Kế An, một người đưa một người nhận, đồ đạc đều đã được đặt lên nóc xe hết, lại dùng dây thừng buộc chặt lại, Đường Kế An mới nhảy xuống võ vỗ tay: "Được rồi, có thể đi được rồi!"
Thẩm Gia Dương ngồi ở ghế phụ cạnh chỗ lái xe, những người còn lại đêu được sắp xếp ngồi ở phía sau.
bea4f3