Chương 449: Chương 449
Chương 449: Chương 449Chương 449: Chương 449
Chuong 449: Chuong 449 Vậy nên lần đầu gặp chưa chắc đã nhận ra được bọn họ là mẹ con. Sau khi đã kinh ngạc đủ rồi còn biểu lộ đầy vẻ ngưỡng mộ mà nói: "Con gái chị đỗ đại học sao? Đỗ đại học nào vậy ạ?”
"Đại học Bắc Kinh" Thẩm Uyển sau khi trả lời liên yên lặng mà sờ sờ bao đồ trên đùi mình, bên trong còn có giấy báo nhập học của mấy đứa nhỏ nữa mà, thứ này so với tiên còn đáng quý hơn.
Người phụ nữ nghe vậy liền dừng ánh mắt lên người Thẩm Tiểu Vũ, ánh mắt rất nhanh đã phát sáng rồi, sau đó liên hướng về Thẩm Tiểu Vũ mà khen một cách mãnh liệt, bộ dạng xinh đẹp, đã thế còn đỗ được đại học tốt như vậy, sao có thể lợi hại vậy chứ!
Đại học Bắc Kinh chính là đại học tốt nhất cả nước đói
Thẩm Tiểu Vũ bị khen nhiều đến mức ngượng ngùng luôn rồi.
Thẩm Uyển thì lại vô cùng vui vẻ, tán gau rất hăng hái với người phụ nữ kia.
Sau đó người phụ nữ biết được Thẩm Uyển không chỉ dắt một đứa nhỏ lên thủ đô học đại học, mà là năm người lận, biểu cảm kinh ngạc đến mức không thể hình dung được.
Quả thực chỉ còn thiếu câu hỏi xem Thẩm Uyển nuôi con như thế nào nữa thôi!
Đến cả những người vốn đang đứng ở lối đi nhỏ khi nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng nhịn không được mà yên lặng nhìn qua.
Biểu cảm không có chỗ nào là không ngưỡng mộ.
Đồng thời, Thẩm Uyển cũng biết người phụ nữ kia chính là thanh niên tri thức, năm nay cũng tham gia thi vào đại học nhưng không đỗ.
Sang năm cô ấy vẫn muốn thi lại một lần nữa, lân này cùng chồng và con quay về thăm cha mẹ, dù sao xuống nông thôn đã nhiều năm nhưng chưa từng quay về, hiện tại cuối cùng cũng có thể quay về thành phố được rồi, cho nên rất muốn quay lại đó thể thăm nom. Mãi đến khi đứa nhỏ mà người phụ nữ ôm trong ngực khóc âm 了 lên, cuộc nói chuyện của hai người mới ngưng lại.
Người phụ nữ lo dỗ con, Thẩm Uyển mở bình nước ra uống mấy ngụm, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà dựa lưng vào ghế ngồi. Hai cha con Thẩm Gia Dương và Thẩm Tiểu Vũ thấy cô ấy như vậy thì có hơi buồn cười, nhưng cũng không quấy rây cô ấy.
Khó lắm mới có cơ hội để cô ấy phát huy như vậy, cứ để cô ấy thoải mái cho đã đi!
Về phần bốn tiểu tử ngồi ở phía trước. Lúc mới lên xe lửa ngồi quả thực rất kích động và phấn chấn. Nhưng thời gian trôi qua dài hơn, bọn họ liên có chút mơ hồ. Ngồi xe lửa kỳ thật cũng chẳng thoải mái là bao, xóc nảy, người trong xe lại đồng, người này một câu, người kia một câu, cảm giác bên tai toàn là tiếng nói, quả thực náo nhiệt đến phát bực.
Đặc biệt là điểm khác biệt của lúc này chính là đang có rất nhiều thanh niên tri thức quay vê thành phố cùng với những sinh viên lên thành phố nhập học, do ở cùng một chỗ, sự chật ních khó mà diễn tả được thành lời.
Có thể có chỗ để ngồi vào đã là tốt lắm rồi.
Nhìn xem lối đi ở giữa đã bị mọi người chen chúc đến mức không có chỗ để đặt chân xuống luôn, đây vẫn là lần đâu mấy thiếu niên trải qua tình huống như vậy. Người này nhìn người kia, cuối cùng liên lùi vê chỗ ngồi của mình mà không nói tiếng nào nữa.
Vẫn nên nhanh nhanh đi đến thủ đô thì hơn!
Sau khi Thẩm Tiểu Vũ ngồi dựa vào cửa sổ ngủ một lúc, phải ngồi trong thời gian quá lâu thực sự khiến cơ thể không được thoải mái, ngược lại sau khi ngủ dậy sẽ cảm thấy đỡ hơn chút.
Đến lúc cô tỉnh ngủ, cô liên phát hiện xe lửa vậy mà vẫn chưa có xu thế giảm bớt được người.
Người ngồi phía trước cô đã thay đổi rồi, cô lại chẳng phát hiện ra chút nào.
Thẩm Tiểu Vũ: "..."
Giờ cao điểm gì chứ, đây chính là giờ cao điểm rồi, trên đường có người xuống xe, có người lên, vậy mà cũng không giảm bớt được chút nào, lợi hại thật!
"Dậy rồi sao?" Thẩm Uyển thấy cô tỉnh rôi, nghiêng đầu nhìn cô mà hỏi: "Có đói bụng không? Có muốn ăn gì đó cho đỡ đói không?”
bea4f3