Chương 512: Phiên ngoại 8
Chương 512: Phiên ngoại 8Chương 512: Phiên ngoại 8
Chuong 512: Phien ngoai 8 Cứ vậy thời gian mang thai đứa nhỏ chín tháng trong bụng cuối cùng cũng kết thúc.
Bởi vì cô đã đến ngày phải sinh rồi! Thời điểm chuyển dạ là vào buổi sáng, cô vừa mới kêu đau bụng, Đường Kế An lập tức bế cô đến bệnh viện, bệnh viện bên kia sớm đã tiếp nhận, vậy nên sau khi cô đến bệnh viện lập tức được vào khoa phụ sản ngay.
Chỉ trong chốc lát, người nhà họ Đường và họ Thẩm đều đi đến. Đây là lần đầu sinh, còn là sinh đôi, vậy nên sinh nở có khó khăn hơn chút.
Vậy nên người nhà hai bên ở ngoài đợi rất lâu, đợi đến mức trong lòng vô cùng hốt hoảng và sốt ruột, đến khi Đường Kế An nhịn không được nữa chuẩn bị vọt vào rồi, cuối cùng cũng có hộ sinh bế đứa nhỏ ra. Thấy người nhà đợi bên ngoài, hộ sinh bế hai đứa nhỏ liên mở miệng cười: "Chúc mừng, mẹ tròn con vuông rồi, hai đứa nhỏ một trai một gái, là long phượng thai.”
Hai người Thẩm Uyển và phu nhân Tiêu Tĩnh lúc này rất nhanh liên tiến lên, mỗi người bế một đứa nhỏ.
"Ôi, chị xem hai đứa nhỏ này, cái miệng có phải thổi phì phì như vậy không?" Đứa nhỏ phu nhân Tiêu Tĩnh bế là một bé trai, tiến đến bên cạnh Thẩm Uyển, hai người cùng cho mọi người xem hai đứa nhỏ. Thẩm Uyển gật đầu: "Ừ, bộ dạng rất giống Kế An và Tiểu Vũ"
Hai người vui như nở hoa trong lòng, ghé hai đứa nhỏ vào cùng nhau, bởi vì mới sinh, ngũ quan còn có nhiêu nếp nhăn, nhưng đối với hai người bà nội bà ngoại, không có gì đáng yêu bằng hai đứa nhỏ nhà mình hết.
Hai người ông như cha Đường và Thẩm Gia Dương cũng rất nhanh liền tiến đến.
Ngược lại người làm chồng sau khi hộ sinh đi ra rồi lập tức chạy vào xem vợ mình.
Vợ với con, đương nhiên vợ vẫn phải xếp trước rồi.
Thẩm Tiểu Vũ tuy sau khi sinh xong hai đứa nhỏ mệt muốn chết đi sống lại rôi, nhưng cô vẫn tỉnh táo, lúc Đường Kế An đi vào nắm tay mà lo lắng nhìn cô, cô liền cười nói một câu: 'Em không sao, nhưng có hơi mệt, trước tiên muốn ngủ một chút, anh không cần lo lắng đâu."
Nói xong liền nhắm mắt ngủ luôn. Đường Kế An lau mồ hôi dính trên tóc cô, nhìn thấy bộ dạng này của cô, hai hốc mắt đều hơi đỏ lên, nhấp mím môi, tự mình sắp xếp lại mọi chuyện trong phòng bệnh cho tốt, lúc này mới đi nhìn mặt con. Lúc trước sau khi biết Từ Bội sống lại, anh có hỏi qua Từ Bội những chuyện liên quan đến mình và vợ. Khi ấy đáp án mà Từ Bội cho anh khiến Đường Kế An rất vừa lòng, đồng thời cũng biết bản thân sau này sẽ có hai đứa con, nhưng biết đời này nhất định sẽ có thay đổi so với đời trước, vậy nên Đường Kế An cũng không chắc chắn mình có hai đứa con lúc nào.
Vậy nên sau khi biết vợ mình mang thai, anh thực sự rất vui, còn có chút lo lắng hồi hộp.
Đợi sau khi đi bệnh viện kiểm tra ra được là sinh đôi, Đường Kế An mới thở phào nhẹ nhõm được, nhưng khi ấy vẫn chưa xác định được giới tính của hai đứa con. Hiện tại rảnh rỗi có thể đi nhìn đứa nhỏ, một trai một gái, giống hệt như lúc trước khi Từ Bội nói. Đường Kế An đưa tay ra sờ hai tay nhỏ bé của hai đứa nhỏ, đột nhiên trong lòng dấy lên cảm giác xúc động khó hiểu. Sau khi nhìn thấy đứa nhỏ, anh lại đi tới trước giường bệnh, nhịn không được đưa tay ra, đặt ở một bên mà hôn cô, trong lòng yên lặng nói: Cảm ơn em, vợ à, em vất vả nhiều rồi!
bea4f3