Chương 56:
Chương 56:Chương 56:
Chương 56:
Những người còn lại cũng cẩn thận ngắng đầu nhìn, trong lòng cũng có chút sốt ruột.
Sao còn chưa đi?
Triệu Dương vội vàng hô: "Đi mau đi, đứng ở đó làm gì? Thế giới rách nát này có cái gì đáng lưu luyến chứ? Kiếp sau tìm ba mẹ yêu thương mình, sẽ hạnh phúc hơn.”
Sáu quỷ thai xoay quanh Quỷ Môn, nhưng vẫn chậm chạp không muốn đi vào.
Trần Giang Lâm lau vết máu dính bên môi, ánh mắt hung ác nham hiểm lại mang theo sự khinh thường. Ông ta hiểu rồi, đây đâu phải là mở Quỷ Môn, có lẽ chỉ là Quỷ Vực, muốn lừa chúng qua cửa.
Quỷ Môn đâu phải là thứ mà một huyền tu bình thường có thể mở được? Đúng là cố làm ra vẻ huyền bíl
Nữ huyền tu Phó Vãn này cũng không phải người tốt gì, cũng muốn bắt nghiệt chướng có oán niệm cực nặng này vào trong Quỷ Vực của mình, để mình sử dụng!
Trần Giang Lâm cảm thấy có chút mừng rỡ, nếu Phó Văn là loại tà tu này, vậy thì cơ hội sống sót của ông ta sẽ tăng lên.
Hơn nữa... Phó Vãn quả thật không giết ông tal
Trần Giang Lâm vốn đã bị thương do việc phá trận nên không đi được, nhưng lúc này ông ta cũng không còn sốt ruột nữa, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn đứng xem.
Muốn lừa gạt quỷ quỷ thai vào Quỷ Vực nên đương nhiên là chúng sẽ do dự không muốn vào.
"Đầu bếp Phó, tại sao chúng không muốn đi vậy? Phải làm sao bây giờ?" Triệu Dương là kiểu người nóng nảy, cậu ấy cố chịu sự sợ hãi, hỏi Phó Vẫn.
Đoàn Đoàn cũng nhìn Phó Vẫn.
Có phải vì không thấy mẹ không?
Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, nếu như cậu bé vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, vậy cậu bé nhất định muốn gặp mẹ lần cuối.
Nhưng mẹ chúng không thích chúng, không yêu chúng. Nghe nói là còn điên rồi, làm sao lại tới gặp chúng được đây.
Ngay trong lúc mọi người đang lo lắng.
"A... đồ nghiệt súc! Chết tiệt!" Trần Giang Lâm che cánh tay bằm tím của mình, tức giận gào lên.
Máy nghiệt chướng nên hồn phi phách tán này, giống như chó hoang lao từ chỗ Quỷ Môn tới căn xé ông tai
Sáu quỷ thai lại bay về bên cạnh người đàn ông lần nữa, ánh mắt thâm trầm hung ác của chúng nhìn chằm chằm ông ta, há mồm cắn xé tay chân Trần Giang Lâm. Âm khí dày đặc xuyên thấu qua làn da, toàn thân ông ta phát lạnh, chẳng bao lâu làn da chuyển sang màu xanh tím, thậm chí đen như mực.
Lý Mỹ Phượng nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì bỗng nảy sinh một suy đoán không tốt: "Chẳng lẽ chúng không muốn rời đi... là bởi vì muốn báo thù?"
Tại sao những đứa trẻ này lại phải chịu đau khổ như vậy?
Ba mẹ coi thường chúng, Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ cũng không phải loại người tốt.
Nhưng thiên sư Trần Giang Lâm đứng sau tất cả mọi chuyện chính là đối tượng mà chúng căm hận nhất, là ông ta trợ giúp hai người đó bày ra Trận Lục Tử Hồn, khiến cho chúng bị vây nhốt ở dưới vườn nho của nhà họ Triệu, là ông ta bắt chúng nảy sinh oán khí, là ông ta khiến chúng phải chịu những đau khổ đó!
Nếu không thấy ông ta chịu chết thì sao chúng cam tâm đi U Minh để luân hồi?
"Ừm, thù hận còn chưa dứt, nên không cam lòng rời đi." Phó Văn bình tĩnh gật đầu: "Oán linh khác với chúng ta, chúng rất ít khi suy nghĩ đến lợi và hại. Chúng chỉ làm theo ý muốn của mình."
Mọi người nghe thấy vậy thì rất sốt ruột, ngay cả Tề Tú Lan cũng nơm nớp lo sợ mở miệng khuyên nhủ: "Các con không nên vì kẻ ác mà tự làm hại chính mình!”
Đương nhiên là thiên sư Trần Giang Lâm này đáng hận, nhưng nếu vì loại người tà ác này mà hại mình thì không có lợi.
Nhưng những quỷ thai kia vẫn không hề quan tâm, nhìn chằm chằm Trần thiên sư.
Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ là người bình thường hơn nữa còn cảm thấy chột dạ vì những chuyện xấu mà mình đã làm, lúc chúng vừa xuất hiện, thì tâm lý của họ cũng hoàn toàn rối loạn và sụp đổ.
Nhưng Trần Giang Lâm thì khác, vốn dĩ ông ta là tà tu ác độc, sao có thể sợ những thứ này?!
Muốn báo thù? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Đợi sau khi ông ta khôi phục, thì ông ta sẽ giết chết nữ tu huyền học Phó Văn kia trước, sau đó lại bắt hết sáu con quỷ nhỏ này đi rồi đưa cho Quỷ Mẫu.
Cục diện trước mắt bắt đầu lâm vào cảnh bế tắc.
Triệu Dương nhìn thấy Trần Giang Lâm trợn mắt thì biết ông ta không có ý tốt, vội đến mức chửi ầm lên: "Trần Giang Lâm, mẹ nó, làm chuyện xấu nhiều sẽ không được chết tử tế, ông đây muốn báo cảnh sát bắt ông!"
Phó Vãn mỉm cười tiếp lời: "Ử, tuân thủ kỷ luật, vậy báo cảnh sát bắt ông ta đi."
Triệu Dương chỉ thuận miệng nói với mắng một chút để khiến cho lòng mình sảng khoái một chút, chứ cũng không trông cậy vào cảnh sát có thể bắt Trần Giang Lâm.
Hình như cảnh sát không kiểm soát được việc như thế này mà?
Không nói đến việc cảnh sát có bị chuyện này dọa hay không, nếu chỉ dựa theo pháp luật mà nói, về mặt pháp lý, những đứa trẻ bị phá thai trước khi chào đời không còn được coi là con người nữa.
Chuyện này cùng lắm cũng chỉ bị tạm giam và phạt tiền, chứ không hề chịu tốn hại gì.
Nếu cảnh sát nhân gian không quản được, vậy...
|
Đầu óc Triệu Dương suy nghĩ cực nhanh, trong đầu cậu ấy bỗng có một phỏng đoán đáng sợ, cậu ấy bật thốt lên: "Vậy, vậy báo cáo với địa phủ?"
Cáo trạng với địa phủ!
Phó Vãn mỉm cười, không nói gì.
Trần Giang Lâm ngồi liệt dưới đất, nghe thấy thế thì toàn thân ông ta bắt đầu thấy lạnh lẽo.
Cáo trạng với địa phủ!
Họ muốn cáo trạng với địa phủ?
Huyền tu có thể không sợ cảnh sát nhân gian, nhưng tuyệt đối sợ hãi việc bị cáo trạng với địa phủ.
Trần Giang Lâm biết cả đời này mình đã làm rất nhiều chuyện ác, nhưng những việc đó cũng chỉ bị trừng phạt sau khi ông ta chết, nhưng nếu bây giờ bị cáo trạng với địa phủ, nếu bị tra ra thì ông ta chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.
May mà ông ta đã chuẩn bị đường luil
Trần Giang Lâm cười một cách điên cuồng, vẻ mặt ông ta trông vô cùng dữ tợn, trông gần như vặn vẹo, ông ta kiêu ngạo nói: "Cáo trạng đi, các người đến miều Thành Hoàng cáo trạng ởi, các người có thể hại tôi được sao?"
Tiết Quốc Thịnh là người lớn tuổi nhất trong số họ, lúc ông ấy còn trẻ cũng đã từng nghe những người thế hệ trước nói rằng nếu là quỷ quái làm loạn thì quả thật có thể thử đến miếu Thành Hoàng để cáo trạng với địa phủ.
Nhưng nếu thật có thể cáo trạng với địa phủ, vậy thì tại sao Trần thiên sư này lại không hề sợ hãi? Tuy rằng hiện giờ Trần Giang Lâm chỉ có thể ngồi liệt dưới đất không thể động đậy, nhưng vẻ mặt ông ta không hề sợ hãi, mọi người cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Phó Vãn.
Phó Văn lạnh nhạt giải thích: "U Minh địa phủ có quy củ của họ, chỉ có oan hồn chưa từng làm chuyện ác mới có tư cách cáo trạng và thỉnh cầu nguyên quân địa phủ làm chủ."
Nếu người đã từng làm chuyện ác đi cáo trạng, thì cũng tương đương với việc địa phủ tự mình giải quyết giúp người đó và người đó tự ý dùng quyền lực của địa phủ, như vậy thì làm sao có thể để người từng làm chuyện ác cáo trạng được? Mọi người nghĩ đến chuyện sáu đứa trẻ này đi "tạm biệt" ba mẹ, sau đó thì một người chết còn một người thì điên rồi!
Vẻ mặt mọi người hiện lên sự sợ hãi, thì ra... thì ra địa phủ có nhiều quy củ như vậy.
Vậy chẳng phải là không thể cáo trạng được nữa sao?
Khó trách... khó trách dù đã bị cắn trả đến mức ngồi xụi lơ trên mặt đất nhưng vẻ mặt Trần Giang Lâm vẫn còn rất ung dung, kiêu ngạo vô cùng!
Toàn bộ vườn nho toàn tiếng mắng chửi tức giận của Triệu Dương, phun hết một loạt từ dùng để chửi ra.
Ha ha, vui vẻ! Càng mắng thì Trần Giang Lâm lại càng vui vẻ!
Trần Giang Lâm đắc ý cười, nụ cười kia tác động đến lồng ngực, khóe môi ông ta liền chảy máu, nhưng ông ta cũng không thèm lau đi, vừa phun máu vừa cười nói "Nếu oan hồn từng làm chuyện ác muốn cáo trạng với địa phủ, thì chỉ có thể để người có quan hệ huyết thống đi cáo trạng giúp."
Mọi người lập tức hiểu ra, khó trách Trần Giang Lâm vụng trộm mang Thiên Bảo đi, ông ta sợ bị cáo trạng!
Nếu không thì cho dù Đàm Thiên Bảo không phải con trai của Đàm Kính Nghiệp, là sản phẩm sau khi ngoại tình của Trần Lệ và thiên sư thì cũng có thể được chia một phần tài sản của Trần Lệ.
Nhà họ Đàm xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ còn sống thì mọi người cũng không trông cậy vào việc hai người đó sẽ đi cáo trạng, vì họ không giết chết sáu đứa trẻ kia đã là may rồi, giờ chỉ còn có em trai cùng quan hệ huyết thống còn đang trong tã lót không biết chuyện gi.
Quỷ Môn vẫn mở, từng cơn gió lạnh thổi qua, lòng mọi người đều lạnh lẽo.
Mỗi một chuyện xảy ra đêm nay đều vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, quỷ thai không muốn đi địa phủ, nhưng cũng không thể cáo trạng với địa phủ, điều này trở thành một vòng luận quần không thể hoàn thành.
Chỉ có Phó Vãn vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt rất thản nhiên.
Trong màn đêm mờ mịt, một giọng nữ yếu ớt run rấy đột nhiên vang lên: "Vậy để tôi cáo trạng thay các em gái, có thể không?"
Một cô gái trẻ gầy gò đang đứng run rây ở cách đó không xa, cô ấy mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài buông xõa xuống, sắc mặt rất tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt.
Lý Mỹ Phượng kinh ngạc hô lên: "Nguyệt nhi!"
Cô gái đó không phải ai khác, chính là con gái lớn duy nhất của Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ, Đàm Nguyệt Nhi.
Cô ấy được Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đón đến ở tạm trong nhà họ, vốn dĩ cô ấy nên nghỉ ngơi ở trong nhà, nhưng giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
Đàm Nguyệt Nhi cũng không biết tại sao mình lại tới nơi này, nhưng cô ấy đột nhiên tỉnh dậy sau giấc ngủ, trong lúc hoảng hốt, hình như có một giọng nữ vô cùng dễ chịu và lạnh lùng gọi cô ấy, cô ấy chạy tới nơi này, sau đó nghe thấy những gì họ nói.
Trần Giang Lâm nhìn thấy Đàm Nguyệt thì bắt đầu luống cuống, cô gái này chính là người thân có quan hệ huyết thống của sáu con nghiệt chướng kia, cùng một mẹ sinh rai Lúc trước, khi Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ mang thai lần đầu tiên, họ kiểm tra ra là một bé gái. Tuy rằng không thích, nhưng họ nghĩ rằng đã là thai đầu thì cứ sinh đi, cho nên Đàm Nguyệt Nhi đã được sinh ra.
Đàm Nguyệt Nhi lấy hết can đảm bước tới, sợ hãi nhìn về phía Quỷ Môn kia: "Tôi phải làm như thế nào? Đến... Đến miếu Thành Hoàng luôn sao?
Trần Giang Lâm gào thét, tiếng gào thét đó vừa giống như đang nhắc nhở lại cũng giống như là đang đe dọa: "Nếu để người sống cáo trạng, người đó sẽ bị bệnh nặng và giảm dương thọ, cô muốn chết sớm sao?"
Sở dĩ ông ta chỉ mang Thiên Bảo đi, một mặt là vì đó là con trai của ông ta và Trần Lệ, mặt khác là vì Thiên Bảo còn nhỏ không biết gì nên có khả năng sẽ bị người ta mang đi cáo trạng thay, nhưng Đàm Nguyệt Nhi đã là học sinh lớp 10, cô ấy biết suy nghĩ lợi và hại để bảo vệ bản thân.
Hy sinh bản thân chỉ vì mấy nghiệt chướng còn chưa thấy mặt mũi? Chắc là sẽ không có ai làm việc đó đúng không?
Vẻ mặt Đàm Nguyệt Nhi rất kích động.
Cô ấy tận mắt nhìn thấy Đàm Kính Nghiệp tự đâm mình hơn mười nhát dao, cả người toàn là máu, vậy nên cô ấy còn sợ chết hơn trước.
Cô ấy cũng chỉ là một cô gái vừa mới lên lớp 10 mà thôi. Chỉ trong một đêm, ba chết mẹ điên, cô ấy không có chỗ dựa.
Lòng can đảm vừa rồi bỗng nhiên yếu đi.
Nhưng vào lúc này, trong bầu trời đêm lạnh lẽo có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Có tôi đây, đừng sợ."
Giọng nói này!
Nhẹ như gió, trong như suối.
Sự hoảng sợ trong mắt Đàm Nguyệt Nhi dần dần biến mát, cô ấy nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia, là Phó Văn.
Chủ nhân của giọng nói kia lại nói: “Còn cáo trạng thay không?
Khi nhìn vào ánh mắt đối diện, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh và thương xót nhân gian của Phó Vãn, Đàm Nguyệt Nhi nắm chặt nắm tay, ánh mắt chứa sợ hãi đã trở nên bình tĩnh hơn, một lúc lâu sau cô ấy nói:
"Cáo trạng!"
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ