Chương 57:
Chương 57:Chương 57:
Chương 57:
Mặc dù là con gái lớn của nhà họ Đàm, nhưng không ai biết rằng mắy năm nay cô ấy cũng phải chịu nhiều đau khổ.
Cô ấy muốn cáo trạng.
Vì em gái ruột, cũng vì chính mình.
Phó Vãn lấy một tờ giấy màu đen thật lớn ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy tờ giấy rồi ném lên không trung.
Giấy màu cũng không hề rơi xuống theo gió, mà lại bị gió lạnh thổi bay lơ lửng giữa không trung, những đứa trẻ kia tranh nhau lao về phía tờ giấy màu đen.
Đây đã không còn là giấy, mà là công cụ duy nhất có thể hóa giải oán khí của chúng!
Trên tờ giấy màu đen dần dân hiện ra từng phù văn có hình thủ giống như con kiến, chúng hiện lên nhanh chóng, vô cùng rồi loạn, thay đổi loạn xạ.
Những nỗi khốn cùng và thống khổ của chúng đều được viết ra trên giấy, mỗi chữ đều là nước mắt và máu của chúng.
Cuối cùng cũng có người hiểu được chúng rồi, chị gái hiểu nỗi đau của chúng.
Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn, sau đó lại phát hiện cậu nhóc nhìn không hiểu.
Đoàn Đoàn thấy có chút xấu hồ, cậu bé đã năm tuổi, nhưng vẫn còn chưa biết nhiều chữ. Nghe nói các bạn nhỏ đi nhà trẻ học nhận biết chữ, Đoàn Đoàn cảm thấy có chút hâm mộ.
Đoàn Đoàn không hiểu, mà đám người trưởng thành như Triệu Dương cũng không hiểu.
Hệ thống mỹ thực nhảy ra nói: [Trên đó viết gì vậy? Tôi từng dẫn dắt rất nhiều ký chủ ở nhiều thế giới, có ở nước ngoài, có ở cổ đại, còn có cả ký chủ buôn bán mỹ thực ở thế giới nguyên thủy, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại chữ này. ]
Phó Vẫn: “Minh văn.”
Hệ thống mỹ thực: [I]
Sợ rồi, chuôồn thôi.
Tờ giấy đen từ từ rơi xuống từ trên không và rơi vào tay Đàm Nguyệt Nhi.
Giấy đen chữ đỏ, mỗi chữ đều được viết bằng máu.
Lẽ ra cô ấy nên không hiểu minh văn này, nhưng khi tờ giấy này rơi vào trong tay, cô ấy đã lập tức hiểu được.
Trên giấy viết toàn bộ tội ác, không chỉ nói đến việc Trần Giang Lâm tàn nhẫn bắt giữ chúng để tạo Lục Tử Trận Lục Tử Hồn, mà còn nói đến những việc ác Trần Giang Lâm đã làm mà chúng biết.
Đàm Nguyệt Nhi biết rằng vị Trần thiên sư này ở cùng một thôn với Trần Lệ, nhưng họ chưa từng nói những chuyện liên quan đến thôn đó. Đàm Nguyệt Nhi đọc đến đó thì muốn nôn khan: "Lễ tế người sống trong thôn..."
Chúng kể lại những chuyện này rất rời rạc, nhưng mỗi một chuyện lại đều ác độc đến mức khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Đàm Nguyệt Nhi không muốn xem tiếp nữa, kiên quyết làm theo sự chỉ dẫn của Phó Vãn, cằm lấy con dao gập tiện ích cất trong túi, cắt ngón tay cái, ấn dấu vân tay máu lên trên giấy cáo trạng, màu máu tươi rất nồi bật.
Đàm Nguyệt Nhi đau đớn hít một hơi, ném con dao ra rồi thôi.
Sao đó thì làm thế nào? Đàm Nguyệt Nhi không biết làm gì tiếp theo, chỉ có thể nhìn về phía Phó Văn. Dựa theo quy trình, cô ấy phải đến miếu Thành Hoàng để đưa đơn cáo trạng cho Thành Hoàng gia.
Sau khi Thành Hoàng gia nhận được đơn cáo trạng thì sẽ sai quỷ sai kéo nguyên cáo và bị cáo vào âm tào, bắt đầu xét xử.
Vì khi người thân có quan hệ huyết thống đến cáo trạng thay thì sinh hồn sẽ bị kéo vào âm tào, vậy nên sẽ bị mắc bệnh và tổn hại dương thọ.
Nhưng Đàm Nguyệt Nhi không sợ, trước kia không sợ, sau khi xem đơn cáo trạng của các em gái thì lại càng không sợi
Triệu Dương chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này cậu ấy giơ tay nói: "Vậy để tôi lái xe đưa mọi người đến miễu Thành Hoàng? Tôi sẽ làm tài xế!"
Tiết tổng chủ động nói: "Lúc nhỏ tôi đã từng được xem bói cho, ai cũng bảo bát tự của tôi cứng rắn, tôi lái xe đưa mọi người đi."
Triệu Côn Minh nhướng mày tham dự: "Tôi là ba nuôi của Nguyệt Nhi, đương nhiên là để tôi đưa họ đi."
Đoàn Đoàn ôm cái chảo yên lặng nghĩ, mẹ đi còn nhanh hơn cả họ lái xe.
Đám điên này!
Còn điên hơn cả Trần Lệ!
Trần Giang Lâm sợ hãi, ông ta phải đi, ông ta phải mau chóng chạy đi!
Trần Giang Lâm đã không còn loại tâm trạng muốn xem trò hay như vừa rồi nữa, ông ta lại điều chỉnh linh lực toàn thân lần nữa, dồn linh lực vào một chỗ, đợi tìm được cơ hội thì sẽ nhanh chóng chạy trốn.
Phó Vãn bình tĩnh nói: "Đến miều Thành Hoàng cáo trạng quá chậm.”
Thành Hoàng gia tương đương với quan chức địa phương, phía trên còn có người có chức quyên lớn hơn.
Phó Văn thúc giục linh lực trong tay, một con ấn lớn có hình tượng thần đột nhiên rơi vào lòng bàn tay Phó Văn.
Đây là ấn chưởng môn của Thiên Cực Huyền Môn, pháp ấn này vừa xuất hiện thì mọi quỷ đều phải đầu hàng, phải nghe theo mọi mệnh lệnh của người cầm ắn.
Mặc dù bị lôi kiếp đánh trúng, nhưng Phó Vãn vẫn có thể lấy ấn chưởng môn ra được.
Một tay Phó Vãn cầm ấn, ấn vào tờ đơn cáo trạng.
Đơn cáo trạng bay lên, rồi bay vọt vào Quỷ Môn!
Không hỏi Thành Hoàng, không bái Diêm La, trực tiếp gửi cho Minh Quân của địa phủ!
Phó Vẫn đang làm gì vậy?! Đưa đơn cáo trạng vượt cấp giúp âm hồn, cũng không cân phải trải qua xét xử, trực tiếp giết chết.
Thiên đạo trừng phạt!
Trần Giang Lâm bắt đầu thấy luống cuống, đầu óc ông ta choáng váng, không cần đến miễu Thành Hoàng gửi đơn cáo trạng, mà trực tiếp gửi từ Quỷ Môn.
Đó là... Đó là Quỷ Môn thật sự! Không phải là Quỷ Vực. Cô không phải là vô thường ở nhân gian, sao cô lại có thể mở Quỷ Môn? Không thể nào.
Trong đầu Trần Giang Lâm rối bời, nhưng sau đó ông ta lại nghĩ tới một khả năng đáng sợ đến mức khiến người ta phải thấy lạnh lẽo...
Phó Vãn mở Quỷ Môn, chính là vì để cho những nghiệt chướng kia trực tiếp đi cáo trạng!
Thiên phạt từ Minh Thần ở địa phủ sắp tới, Trần Giang Lâm biết là mình đã không còn đường trốn thoát nữa, ông ta bắt đầu bộc phát Sức mạnh cực lớn.
Ông ta không thèm để ý đến lồng ngực đang nứt toạc mà cứ thế nhảy lên, trong lòng nảy sinh ý nghĩ ác độc, ông ta dùng tay phải bẻ gãy ngón tay trái, sau đó đột nhiên ném về phía đám người Phó Vãn, ông ta nhảy lên và biến mắt ở vườn nho của nhà họ Triệu.
Khi ngón tay tràn đầy hung khí kia bị ném tới, mọi người đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
Một luồng linh lực mềm mại màu bạc lao tới, làm tiêu tan hung khí của ngón tay kia.
Dường đó đó không chỉ là một ngón tay bình thường, vô số oán khí xâm nhập vào từ ngón tay, oán khí tụ tập lại còn mạnh hơn cả sáu đứa trẻ kia, lao thẳng về phía sau lưng Phó Vẫn.
"Mẹ ơi!"
Đoàn Đoàn hô to, bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn của cậu bé nắm thật chặt cái chảo kia, rồi lao về phía trước như một phản xạ có điều kiện.
Đáy chảo bằng phẳng đập mạnh vào đám khói xám kia, đập tan đám khói ngay tại chỗ.
Đoàn Đoàn bối rối, ngây ngốc nhìn đáy chảo bằng phẳng.
Mọi người: "!!" Đây là pháp khí kiểu mới gì sao?
Hệ thống mỹ thực: [I]
Hệ thống mỹ thực sụp đổ đến mức hét toáng lên ở trong đầu Phó Vãn: [Đó là chảo dùng để xào rau nấu cơm, đó thật sự là chảo dùng để xào rau nấu cơm, rốt cuộc các người đang làm gì vậy? Cứu mạng. ]
Phó Vãn: Vạn vật đều có thể làm thức ăn.
Phó Vãn vỗ vỗ đầu Đoàn Đoàn, dặn dò mọi người: "Ở đây chờ tôi."
Phó Văn di chuyển rồi.
Cuối cùng cô cũng đã di chuyển ra khỏi vị trí đóI
Cô thản nhiên cất bước đi vào trong bóng tối, ngoại trừ Tiết Định Khôn vẫn còn ngồi xốm trong vòng bảo vệ, những người còn lại đều dựa sát vào nhau theo bản năng.
Đoàn Đoàn cầm cái chảo, đánh về phía khói xám, cái nào đến thì đánh cái đó.
Có đáy chảo trong tay, mọi việc đều ổn.
Phó Vãn đi theo Trần Giang Lâm ra khỏi nhà họ Triệu.
Trần Giang Lâm sắp điên rồi, cho dù ông ta chạy nhanh cỡ nào thì Phó Vãn đều có thể bình tĩnh đi ở phía sau cách ông ta hơn mười mét, trông rất giống như một bóng ma.
Ông ta thì giống như con khỉ đang biểu diễn trong đoàn xiếc thú, mà Phó Vẫn chính là khán giả xem biểu diễn.
Chỉ khác nhau ở chỗ Phó Vãn chỉ nhìn chứ không trả tiền.
Trần Giang Lâm muốn đi tìm Quỷ Mẫu để xin giúp đỡ, nhưng làm thế nào cũng không thể cắt đuôi Phó Vãn, bỗng nhiên ông ta không dám đi tìm Quỷ Mẫu nữa.
Trần Giang Lâm đi dưới ánh trăng, Ninh Thành to như vậy nhưng ông ta lại không biết nên đi đâu. Đột nhiên trên đầu ông ta vang lên một tiếng sắm sét, ông ta bất giác ngắng đầu lên.
Đêm tối dày đặc không sao cũng không trăng, mây đen cuồn cuộn đột nhiên thay đổi, sắm sét lóe lên.
Cảm giác bất an theo sau ông ta như một cái bóng, nỗi sợ hãi của Trần Giang Lâm đã đạt đến đỉnh điểm, ông ta mở to mắt, tận mắt nhìn thấy một luồng sắm sét đánh thẳng vào người ông ta.
Trần Giang Lâm lập tức ngã xuống đất, quần áo ông ta rách nát, tróc da bong thịt, máu me be bét.
Phó Văn đứng cách đó mười mét nhìn cảnh hay này, nhướng mày nói: "Một luồng sâm sét bình thường cũng không chịu được?”
Cô còn bị đánh hơn mười luồng thiên lôi, còn là lôi đình chỉ xuất hiện khi có lôi kiếp, nhưng vậy mà vẫn không thể giết chết cô.
Ông ta thật kém.
Một âm hồn chui ra từ cơ thể rách nát của Trần Giang Lâm.
Phó Vãn nhìn cô hồn đang hoảng sợ mờ mịt kia, khẽ mỉm Cười, nhưng nụ cười kia lại không khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, mà ngược lại còn thấy toàn thân rét run.
Phó Vãn ngoắc ngón tay với Trần Giang Lâm.
Hệ thống mỹ thực bông có một suy nghĩ đáng sợ: [Ký chủ, không phải là cô dùng ông ta để nấu ăn đấy chứ?]
Cái chảo đó không làm được đâu!
Phó Văn ghét bỏ: "Các cậu thật sự không để ý ăn cái gì, nếu không thì học tịch cốc đi2"
Trần Giang Lâm phát hiện mình đã chết, bị sét đánh chết, ông ta lập tức hiểu ra việc Đàm Nguyệt Nhi cáo trạng với địa phủ đã thành công.
Nếu đến chỗ Thành Hoàng gia để cáo trạng rồi khai đường xét xử thì ít nhất còn có thể sống thêm mắy ngày.
Nhưng nếu cáo trạng với Minh Quân của địa phủ, thì ông ta sẽ trực tiếp tan thành mây khói cho dù chưa trải qua khâu xét xử.
Trần Giang Lâm luôn cảm thấy rằng sắp có sắm sét giáng xuống, sẽ hủy hoại cả thể xác lẫn hồn phách của ông ta.
Phó Văn: "Đi theo tôi không?”
Trần Giang Lâm kinh ngạc nhìn Phó Vãn, Phó Vãn muốn ông ta đi theo cô?
Chẳng lẽ là muốn luyện ông tà thành ác quỷ? Nữ huyền tu này thật sự là to gan! Dám cướp quỷ với Minh Quân ở địa phủ?
Nỗi thống khổ khi bị sắm sét đánh dường như đã khắc sâu trong linh hồn, Trần Giang Lâm sợ sắm sét đánh trúng tiếp, ông ta không muốn bị đánh nữa, cho dù là sống tạm một thời gian bằng âm hồn cũng được!
Tàn hồn của Trần Giang Lâm nịnh nọt: "Tôi bằng lòng, tôi bằng lòng đi theo đại sư, đại sư bảo gì tôi sẽ làm thế."
Phó Vãn không nói gì, lấy một tờ giấy màu xanh ra rồi vo lại thành cục, nhét linh hồn bị sét đánh xé nát của Trần Giang Lâm vào đó, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi cô vừa rời đi, lại có một luồng sấm sét giáng xuống, nhưng lại đánh vào một khoảng không.
Sau đó có người đi ngang qua hét lên: "Mau báo cảnh sát gọi xe cứu thương, có người bị sét đánh!"
Tối nay, một hồi sắm sét đã đánh thức vô số người hóng drama ở Ninh Thành. ...
Phó Vãn về tới vườn nho của nhà họ Triệu, mọi người đều ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nghe lời không dám lộn xộn, Quỷ Môn vẫn mở ra như cũ.
Khi nhìn thấy Phó Vãn trở về, mọi người cũng bắt đầu hoàn toàn yên tâm.
"Đầu bếp Phó không sao chứ?" Mọi người ân cần hỏi thăm, sợ Phó Vãn chịu thiệt trong tay Trần Giang Lâm.
Phó Văn lắc đầu: "Tôi chỉ đi xem trò hay mà thôi."
Đơn cáo trạng đã được gửi đến, Minh Quân đã tiến hành trừng phạt, hai tay cô vẫn sạch sẽ như cũ, chưa từng dính bắt kỳ vết máu nào.
Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhìn thấy quần áo Phó Vãn vẫn sạch sẽ như mới, chẳng lẽ là cô đã để cho tên ác độc Trần Giang Lâm kia chạy trốn?
Chạy thì chạy vậy, bỏ qua chuyện này đã.
Lúc này đã là rạng sáng 12 giờ, Quỷ Môn mở hồi lâu, từng cơn gió rét lạnh thổi qua, mọi người đã sớm chịu không nồi nữa rồi.
Nhưng những đứa trẻ này vẫn ở lại đây, còn chưa đi.
Phó Vẫn cười: "Hôm nay đã gửi được đơn cáo trạng, tâm nguyện đã hoàn thành rồi, có bằng lòng bước vào U Minh, tiếp tục đầu thai kiếp sau không?"
Sáu quỷ thai vừa sợ hãi vừa cảm kích Phó Vẫn, chúng nên rời đi rồi.
Phía bên kia của Quỷ Môn là nơi chúng nên trở về, tuy rằng lần này không có quỷ sai chỉ dẫn, cũng không có người thân đưa tiễn, nhưng dù con đường kia khó khăn ra sao thì cũng phải đi qua.