Chương 59:
Chương 59:Chương 59:
Chương 59:
Bọn họ nhìn về phía lòng bàn tay Phó Văn, trên tay cô là một cục giấy màu xanh.
Bây giờ bọn họ đã cảm thấy có hơi sợ hãi các loại giấy màu mà Phó Vãn lấy ra, Có... Có phải trong đó có cái gì hay không?
Chẳng lẽ Trần Giang Lâm kia ở trong tờ giấy màu xanh này? Cho nên... Trần Giang Lâm không hề trốn thoát? Mà là bị đầu bếp Phó bắt sống?
Thiên lôi không đánh ông ta hồn phi phách tán sao? Thiên Lôi còn không bằng cả đầu bếp Phó.
Vừa rồi trên trời bỗng có sắm sét nhưng lại không mưa, bọn họ đều nhìn thấy.
Phó Vãn gật đầu, khóe môi cô nhẹ nhàng nhếch lên, mang chút vẻ thích thú: "Chúng phải đi tới U Minh, trên đường quá tối, còn thiếu một ngọn đèn Trường Minh."
Trần Giang Lâm lập tức cảm thấy có một dự cảm chẳng lành.
Ông ta tưởng rằng Phó Văn là tà tu, cô muốn bắt tàn hồn của ông ta rồi nhốt ở trong giấy này để luyện chế ông ta thành lệ quỷ.
Dù sao rất nhiều tà tu đều thích làm loại chuyện này, ông ta biết một vị có lệ quỷ mạnh ngang một quân đội nhỏi
"Cho nên." Phó Vẫn hơi nghiêng đầu, nụ cười dân tắt, giọng cô nhẹ nhàng ôn nhu,"Ông làm ngọn đèn Trường Minh đó đi."
Trong lòng bàn tay cô bỗng có một ngọn lửa cháy bùng lên, một ngọn lửa xanh mờ nhạt bùng lên trên đỉnh cục giây màu xanh.
Tàn hồn Trần Giang Lâm điên cuông hét lên, tàn hồn của ông ta đang bị thiêu đốt, ngọn lửa nóng rực giống như mặt trời, khiến ông ta đau đớn đến tận xương tủy, chỉ có thể phát ra hét bén nhọn và đáng sợ.
Như vậy chẳng thà bị Minh Quân giáng thiên lôi đánh cho trực tiếp hồn phi phách tán còn hơn.
Cục giấy cháy đang cháy run rây lắc lư trong tay Phó Vẫn, nhưng cho dù như thế nào thì nó cũng không thể rơi khỏi lòng bàn tay cô. Tàn hồn Trần Giang Lâm hoảng sợ, Phó Vãn chính là một kẻ điên, cô chính là một bà điên!
Cô dám cướp quỷ với Minh Quân, không phải vì để luyện ông ta thành lệ quỷ cho riêng mình mà chỉ là vì muốn tra tắn ông tal
Chỉ vì để mình thoải mái vui vẻ mà không sợ đắc tội Minh Quân. Như thế này không phải điên thì là cái gì?
Huyền tu chính phái nào sẽ làm ra loại chuyện này chứ?
Trần Giang Lâm chợt cảm thấy Phó Vãn giống tà tu, nhưng cũng không quá giống.
Phó Văn tao nhã và dịu dàng, nhưng trong mắt cô lại có một chút tà ác. Trước kia, lúc ở thế giới tu chân, nếu có việc nhỏ thì người ta thưởng sẽ đi mời các đệ tử, khó khăn hơn thì đi mời trưởng lão, hiếm khi có người nghĩ đến việc đi mời Phó Vẫn.
Là do bọn họ không muốn sao?
Là do bọn họ không muốn ngày hôm sau sẽ truyền ra lời đồn chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn chỉ kém một bước nữa là trở thành tà tui
Những người khác nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong cục giấy kia thì đều cảm thấy sợ hãi, tất cả mọi người đều im lặng, không dám mở miệng.
Toàn bộ vườn nho toàn là tiếng kêu thảm thiết của Trần Giang Lâm. Trần thiên sư Trần Giang Lâm, gặp Phó Vẫn cũng phải xui xẻo.
Phó Vẫn bước tới phía trước chiếc xe đầu tiên trong đoàn, tay cầm cục giấy phát sáng màu xanh lam như không có chuyện gì xảy ra.
Có một sợi tơ vô hình móc lên cục giấy, rồi treo trên biển số xe.
Cục giấy màu xanh lam cháy chậm, phát ra ánh ánh sáng xanh lam, chỉ dẫn con đường phía trước.
Chúng đi về hướng tương lai, mà Trần Giang Lâm thì đi về hướng hoàn toàn biến mắt.
Phó Vãn rất hài lòng, cô nhắc nhở: "Chuẩn bị xuất phát đi."
Mọi người nhanh chóng nhường đường, nhưng họ lại lập tức nhớ ra có gì đó không ổn...
Mọi người đều là hành khách, còn ai sẽ làm tài xế?
Triệu Dương vội vàng hỏi: "Đầu bếp Phó, không có tài xế thì phải làm sao?”
Không có tài xế thì ai lái? Cũng không thể để cho bọn họ đi sắp xếp tài xế chứ?
Nếu như là ở nhân gian thì dù tìm một trăm tài xế cũng không thành vấn đề, nhưng người sống nào lại dám lái xe vào Ù Minh chứ? Đây không phải là muốn đi tìm đường chết sao?
Để Đoàn Đoàn lái? Quên củ cải nhỏ kia đi, Đoàn Đoàn biết lái xe đồ chơi cũng đã coi như lợi hại rồi.
Cô đứng ở phía tây nam của đoàn xe, rút mảnh giấy màu xanh đậm cuối cùng ra, âm thầm niệm chú, sau đó dán tờ giấy màu lên vô lăng của chiếc xe dẫn đầu trong đoàn xe.
Ngay khi cửa xe được đóng lại, chiếc xe phía trước phát ra tiếng động cơ khởi động ầm ï, bánh xe chậm rãi lăn bánh.
Dưới ánh đèn xe chiếu sáng rực rỡ của chiếc xe dẫn đầu, một nhóm ô tô màu đen có biển số bắt đầu bằng số 7 và kết thúc bằng số 4 từ từ lái xe về hướng Quỷ Môn, hơn nữa trên ghế lái của cả bảy chiếc xe đều không có người.
Nội tâm Triệu Dương điên cuông phàn nàn, nếu ông chủ của Tesla nhìn thấy điều này thì chắc chắn ông ấy sẽ nhảy dựng lên mắt, đây là kỹ thuật không người lái tiên tiến nhất!
Chiếc xe đầu tiên tiến vào Quỷ Môn, những chiếc xe khác lần lượt theo vào.
Lý Mỹ Phượng vẫy tay tạm biệt.
Bỗng nhiên, đứa trẻ ngồi ở chiếc xe thứ hai đột nhiên quay lại, bàn tay còn nhỏ hơn cả tiền xu đặt lên cửa số xe, nhìn Lý Mỹ Phượng rồi nhẹ nhàng vẫy tay.
Chỉ có đứa trẻ kia quay đầu lại.
"Đậu mái” Triệu Dương bị dọa sợ, nhẹ giọng chửi một tiếng.
Con quỷ nhỏ này có phải là con quỷ hẹp hòi bị cậu ấy vô ý đá trúng sau đó đã trả thù cổ chân cậu ấy vào đêm đó hay không?
Lý Mỹ Phượng không khỏi lên tiếng: "Các con đi từ từ thôi."
Nếu sau này đầu thai vào nhà cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô bé.
Triệu Dương lại cảm thấy nếu sau này con quỷ nhỏ kia làm cháu gái cậu ấy, vậy thì con quỷ nhỏ đó chắc chắn sẽ là một cô bé vô cùng nghịch ngợm.
Phó Vãn đứng ở bên cạnh cũng không lên tiếng, chúng đã dọa chết ba ruột và dọa mẹ ruột sợ đến phát điên, đó là tạo nghiệp, nếu sau này được đầu thai thì cũng sẽ không được đầu thai vào gia đình giàu có.
Nhưng khi thấy ánh mắt chờ mong của Lý Mỹ Phượng thì Phó Văn lại không nói ra.
Cho dù là người hay là âm hồn thì đều phải gánh chịu hậu quả cho hành động của mình.
Nhưng Phó Vãn vẫn đưa tay âm thầm tính toán, sau này cho dù không giàu có thì cũng sẽ bình an thuận lợi.
Đoàn xe chậm rãi đi vào Quỷ Môn, dần dần chỉ còn lại một bóng xe nho nhỏ.
Phó Văn vung tay lên, Quỷ Môn tạm thời bị đóng lại, cơn gió lạnh trong vườn nho chợt ngừng lại.
Quanh thân tràn ngập sự mát mẻ của đêm hè chứ không phải cái lạnh buốt giá.
Thậm chí Triệu Dương còn phát hiện ra có muỗi.
Triệu Côn Minh luôn miệng hỏi: "Đầu bếp Phó, có phải sau khi Đoàn Đoàn trở về thì chuyện này cũng coi như hoàn toàn giải quyết rồi không?"
Phó Văn nhìn những túi thi màu trắng, nói: "Ứm, ngày mai đưa chúng đi hỏa táng là được."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi đưa tay lau mô hôi, tất cả mọi người đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Đêm nay thật đúng là một đêm kinh hoàng, có lẽ cả đời cũng không thể quên được chuyện đêm nay.
Triệu Dương ngồi bệt ngồi dưới đất: "Vậy chúng ta chờ Đoàn Đoàn trở về đi."
Chuyện này xem như đã hoàn thành 90%.
Tề Tú Lan còn muốn nói gì đó nhưng lại bị con trai đang ngồi xốm trong vòng nhìn chằm chằm.
Bởi vì Đoàn Đoàn còn chưa trở về nên mọi người cũng không biết chuyến đưa tiễn hồn lần này có thể xảy ra chuyện gì hay không, tinh thần mọi người vẫn rất căng thẳng, không dám ai dám thả lỏng.
Phó Vãn ngắng đầu nhìn vườn nho kia, thầm hỏi: "Hệ thống, nho có thể làm cái gì?"
Câu này hỏi đúng nghề của nó rồi!
Hệ thống mỹ thực lập tức trả lời: [Có thể ăn trực tiếp, đơn giản nhất là ép nước nho, tự ủ rượu nho, làm mứt nho để ăn với bánh mì vào buổi sáng cũng rất ngon, lúc làm các loại đồ ngọt cũng có thể cho thêm một chút, như vậy sẽ rất ngonl]
Phó Vãn nghe thấy vậy thì gật gật đầu, cô cảm thấy nước nho cũng khá tốt, cô nói với đám người Triệu Dương: "Mọi người không có việc gì làm sao?”
Mọi người: "2"
Cái gì mà không có việc gì làm sao? Không phải là họ đang chờ Đoàn Đoàn sao?
Phó Vãn: "Nếu không có việc gì thì hái nho giúp tôi đi."
Cô bổ sung thêm: "Tôi giải quyết việc giúp chúng, đổi lại chúng cho tôi nho trong vườn để làm nguyên liệu nấu ăn."
Mọi người: ...
Quả nhiên là Phó Vẫn có một ước mơ làm đầu bếp mãnh liệt.
Đưa toàn bộ nho trong vườn cho Phó Văn.
Đây không phải là chuyện lớn.
Nhưng...
Máy đứa trẻ kia tự mình làm chủ đưa toàn bộ cho côi
Triệu Dương dở khóc dở cười rồi lại cắn chặt răng, cậu ấy phải chờ cháu gái nhỏ kia sinh ra, rồi cho cháu gái một bài học!
Nhưng mà nếu người nhà họ Triệu biết nho trong vườn này phát triển tốt như vậy là do những thai nhi kia làm phân bón nuôi dưỡng vườn nho thì bọn họ sẽ không bao giờ ăn nho trong vườn nữa.
Nhưng Phó Văn thì quan tâm, ai bảo rằng chưa từng có người chết trên mảnh đất này chứ?
Triệu Dương đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên mông, cậu ấy bắt đầu hái nho, thậm chí còn đi ra ngoài nhờ quản gia đang canh gác bên ngoài chuẩn bị thùng lớn.
Quản gia: "2"
Không phải, có ai lại không ngủ mà ởi hái nho lúc hơn nửa đêm chứ?
Đây là lần đầu tiên Đoàn Đoàn đi tới một thế giới khác, trên xe không có mẹ cũng không có Thu Thu, cậu bé thấy có hơi sợ hãi nên nắm thật chặt lấy cái chảo, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa số xe.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, đủ để thấy rõ khung cảnh ngoài cửa số.
Đây rõ ràng là một con đường gập ghềnh không bằng phẳng, nhưng Đoàn Đoàn ngồi trên xe lại cảm thấy rất êm ái.
Bên ngoài cửa số tối đen như mực, hai bên toàn là hoa ÙU Linh, Đoàn Đoàn nhìn thấy có âm hồn đang đi lang thang ở bên ngoài, hai mắt vô hồn, còn có mèo nhỏ chó nhỏ chạy ở phía trước.
Ở phía xa xa còn có quỷ sai cầm xiŠng xích đi lại khắp nơi, bọn họ dùng vải màu xám trắng dành cho người chết để che mặt, đang bận rộn làm việc.
Dù có vẻ đông đúc như vậy nhưng xung quanh lại im lặng đến đáng sợ, mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Đoàn Đoàn không quen với nơi này lắm.
Cộc cộc...
Có quỷ gõ cửa số xe.
Nhưng Đoàn Đoàn cũng không hề nghe thấy tiếng, mà cậu bé chỉ nhìn thấy có quỷ đang gõ cửa số Xe.
Là một chú chỉ có nửa khuôn mặt, dường như không ngờ rằng sẽ một chiếc xe lại lao vào giao lộ giữa nhân giới và Minh giới.
Sau đó còn có một bà lão với khuôn mặt hiền hậu nhưng không có tròng mắt gõ vào cửa số xe bên kia.
Mẹ từng nói, không cần để ý đến những âm hồn có ý đồ lên xe. Đoàn Đoàn không nói gì, ôm chảo tiếp tục ngồi yên tại chỗ.
Thế giới im lặng này khiến cậu bé cảm thấy khó chịu, nhưng chẳng bao lâu sau cậu bé đã nghe thấy một âm thanh, hình... hình như là tiếng sóng biển!
Đoàn Đoàn nhìn ra ngoài cửa số xe, dường như cuối cùng màn đêm dài vô tận cũng đã kết thúc, bên kia của màn đêm rất sáng.
Có ánh sáng!
Dưới ánh sáng xanh biếc là bờ biển, sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào đá ngầm.
Có một số thuyên lớn đang neo đậu tại cảng.
Đoàn Đoàn nhìn thấy một tòa nhà rất kỳ lạ ở đầu bên kia bờ biển, dường như là điểm cuối của con thuyền lớn.
Chiếc xe dừng lại, Đoàn Đoàn chớp mắt, đến rồi sao?
"Phó... Phó Vãn!" Cục giấy màu xanh phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng, tia tàn hồn cuối cùng của Trần Giang Lâm đã bị đốt cháy, cục giấy hóa thành một đống tro tàn, vẫn treo lơ lửng dưới biển số xe.
Đoàn Đoàn quay đầu lại nhìn thấy những đứa trẻ bước xuống từ cửa bên trái, chúng cũng biết rằng đã đến nơi. Đầu bên kia của biển chính là U Minh địa phủ.
Đoàn Đoàn chưa từng nhìn thấy biển rộng, cậu bé cầm chảo bước xuống xe.
Âm hồn xếp hàng ở cửa bờ biển, thấy bọn họ cũng không có gì dị thường thì vẫn xếp hàng theo thứ tự.
Đoàn Đoàn vốn đang nín thở bước ra khỏi xe, nhưng cậu bé phát hiện... Thì ra cậu bé có thể thở được. Tại sao Thu Thu lại nói ở U Minh không có không khí?
Những đứa trẻ đứng trước mặt Đoàn Đoàn, giống như đang nói lời tạm biệt cuối cùng với cậu bé.
Đoàn Đoàn cười vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé: “Tạm biệt." Những đứa trẻ cùng nhau đến chỗ thuyền lớn để xếp hàng, lần này chúng đi cùng nhau nên sẽ không sợ hãi như vậy nữa.
Đoàn Đoàn đứng ở cửa bờ biển, cậu bé không lập tức rời đi mà cầm chảo đi tới bờ biển, tò mò nhìn mặt biển trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Một biển xương khô, bên trong toàn là các loại xác chết.
"Đoàn Đoàn."
Đoàn Đoàn quay đầu nhìn, là sáu chị em quỷ thai.
Đoàn Đoàn thấy chúng đều vây quanh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đột nhiên trở nên lo lắng: "Sao các cậu lại tới đây?" Chẳng lẽ các cậu ấy không thể đi đầu thai sao?
Đứa trẻ dẫn đầu nói: "Thuyền trưởng bảo chúng tớ uống nước Minh Hải, sau khi lấy được vé, chúng tớ có thể xếp hàng lên thuyền."
Đoàn Đoàn chợt hiểu ra, à, thì ra là phải uống nước Minh Hải rồi mới có thể lên thuyền. Cậu bé nhìn mấy đứa trẻ múc nước Minh Hải trong suốt lên rồi uống, trên cổ tay chúng xuất hiện một cái vòng tay màu đỏ, sau đó chúng lại xoay người đến chỗ thuyền lớn để xếp hàng tiếp.