Chương 60:
Chương 60:Chương 60:
Chương 60:
Đoàn Đoàn nhìn nước Minh Hải ở trước mặt, cậu bé không rõ tại sao mẹ lại bảo cậu bé mang một chút về, nhưng cậu bé là bé ngoan, sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhỏ mẹ giao.
Lông mày Đoàn Đoàn nhíu lại, nhưng mà cậu bé vẫn nghe lời mẹ cầm lấy chảo múc nước trong Minh Hải.
Rõ ràng nhiều nước như vậy thì Đoàn Đoàn phải cảm thấy nặng, nhưng cậu bé lại cảm thấy vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức cậu bé có thể cầm bằng một tay.
Đoàn Đoàn đang định rời đi, nhưng khi cậu bé quay người lại thì có một giọng nam sợ hãi gọi cậu bé từ phía sau: “Đoàn Đoàn?”
"Mau trở về, đây không phải là nơi cháu có thể tới!"
Giọng nói đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức Đoàn Đoàn lập tức ngắng đầu lên nhìn sang.
Sương sớm dâng cao trên mặt biển xanh, mờ mịt đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ ở phía xa.
Đoàn Đoàn có chút khẩn trương, cậu bé nắm chặt cái chảo, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh.
"Đoàn Đoàn mau trở về đi, cháu nên nghe lời bác cháu."
Ở trong sương mù mông lung mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng hơi còng, bóng dáng đó quen thuộc đến mức khiến Đoàn Đoàn bật thốt lên: "Ông ngoại!"
Hai mắt Đoàn Đoàn đỏ hoe kêu lên, cậu bé bước nhanh chạy về phía sương mù. Sương mù nỗi lên hai bên rồi nhanh chóng tránh xa khỏi người Đoàn Đoàn, nước biển lạnh lẽo thấm ướt mắt cá chân cậu bé.
"Ông ngoại, Đoàn Đoàn nhớ ông và bà ngoại lắm."
“Tuýt tuýt tuýt...”
Một tiếng còi ô tô chói tai vang lên từ phía sau, Đoàn Đoàn vẫn còn muốn đuổi theo, nhưng tiếng còi ô tô lại vang lên xuyên thấu tim phổi cậu bé, lúc này Đoàn Đoàn mới dừng bước như vừa tỉnh mộng, nhưng ánh mắt cậu bé vẫn đuổi theo đám sương mù biển kia. Mẹ nói đây là âm thanh nhắc nhở cỗ xe linh hồn sắp rời đi, nếu nghe được âm thanh này là đại biểu cho việc cậu bé phải lên xe chuẩn bị rời đi, nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Cậu bé rất nhớ ông bà ngoại, rất nhớ rất nhớ, nhưng... cậu bé vẫn muốn ở bên mẹ nhát.
Đoàn Đoàn trầm mặc trong chốc lát, cầm cái chảo đang trôi trên biển âm phủ lên, quay người rời đi cùng với một thìa nước từ âm phủ với đôi mắt đỏ hoe.
Đoàn Đoàn ôm cái chảo ngồi lên xe, âm hồn bên bờ biển liên tục nhìn về phía cậu bé, dường như chưa từng thấy ai đến đây rồi còn có thể trở về.
Cỗ xe linh hồn chậm rãi lăn bánh, cỗ xe đen kịt quay đầu xe chạy về phía Đoàn Đoàn.
Lúc trở về cũng chỉ có một mình Đoàn Đoàn ngồi ở trên xe, cỗ xe đang đi ngược chiều, đám âm hồn xung quanh đang đi tới âm phủ đều nhìn đến ngây người.
Ngoại trừ nửa đầu tháng 7 và tuần đầu của người vừa mới mắt cảnh cửa Quỷ môn mới mở ra, thì U Minh địa phủ luôn là nơi mà người ta chỉ có thể đến chứ không thể trở về.
Vậy mà còn có linh hồn có thể trở về sao? Đúng là được mở mang kiến thức mà.
Trên đường đi, Đoàn Đoàn cũng không gặp quỷ sai nào đến kiểm tra xe, cậu bé không biết cỗ xe linh hồn đã chạy được bao lâu, cậu bé chỉ nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng kia càng lúc càng lớn. Phía trước có một cánh cửa đứng thẳng, bên kia là một thế giới tràn ngập sức sống.
Rõ ràng trời còn chưa sáng, nhưng Đoàn Đoàn lại cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu thật lâu.
"Vê, về rồi!"
Triệu Dương kinh ngạc kêu lên, cậu ấy không để ý đến chùm nho tím đen đang ở trên tay.
Một lằn nữa Quỷ môn bị Phó Vãn mở ra, một hàng xe đưa hồn màu đen từ cánh cửa kia lần nữa chạy trở về. Mà Đoàn Đoàn đang ngồi ở chiếc xe đầu tiên, sáu chiếc xe còn lại đều là xe trống. Trên biển hiệu của chiếc xe đầu tiên, ngọn lửa vĩnh cửu vốn đang bùng cháy lúc này đã tắt đi, chỉ còn lại một cục tro giấy màu xanh đen.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cái này... Trân Giang Lâm này mắt trí rồi sao?
Phó Vãn đứng ở phía trước, Đoàn Đoàn cách cửa sổ xe nhìn chằm chằm cô.
Đoàn xe dừng lại, Phó Văn giúp Đoàn Đoàn mở cửa xe, cô ậm ừ cười nói: "Chào mừng con trở về."
Đoàn Đoàn rất ngạc nhiên. Quả nhiên, mẹ đang đợi cậu bé. người đầu tiên cậu bé nhìn thấy khi trở về là mẹ.
Đoàn Đoàn từ trên xe nhảy xuống, một tay cằm chảo, vội vàng nhìn về phía Phó Vãn.
Thấy vậy, Triệu Dương chủ động bước tới nói: "Để anh cầm giúp nhóc."
Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lên, lập tức đưa chảo cho Triệu Dương, đã lâu lắm rồi cậu bé chưa được ôm mẹ, Triệu Dương đã phát ra tiếng nói bén nhọn.
"Đậu má, sao lại nặng như vậy?”
Triệu Dương vốn nhìn thấy Đoàn Đoàn có thể cầm bằng một tay nên cậu ấy cũng không nghĩ nhiều, dù sao một đứa trẻ cũng cầm được chẳng lẽ một người trưởng thành như cậu ấy lại không cằm được. Nhưng vừa mới cầm lây chảo từ tay Đoàn Đoàn, Triệu Dương cảm giác như mình bắt được vật nặng ngàn cân. Cậu ấy nhanh chóng nắm lây cán chảo bằng cả hai tay, hai cánh tay đã nỗi hết gân xanh lên, rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, cậu ấy bị sức nặng kia đè nặng đến mức trực tiếp ngồi phệt xuống đắt.
Nhưng nước ở trong chảo lại không chảy ra một giọt nào.
"Cái chảo này sao lại nặng như vậy? Nặng chết người rồi..."
Triệu Dương phàn nàn, nhưng mới nói được một nửa cậu ấy lại dừng lại. Chả phải cái chảo này đã đi đến thế giới của người chết sao?
Đoàn Đoàn kinh ngạc quay lại nhìn Triệu Dương. Cậu bé cũng không ngờ rằng anh Tiểu Dương lớn lên cao lớn khỏe mạnh như vậy, nhưng ngay cả một cái chảo cũng không cầm nổi. Cậu ấy quá yếu đuối rồi.
"Mẹ..." Đoàn Đoàn nhìn thấy Triệu Dương đặt chảo xuống đắt, lúc này cậu bé mới quay đầu trông mong nhìn Phó Vẫn.
Phó Văn cười ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng xua tan đi âm khí xa lạ trên người cậu bé: "Con vất vả rồi."
Quan hệ huyết thống thực sự là một loại ràng buộc rất kỳ diệu, mặc dù hai người chỉ mới quen biết nhau vài ngày thôi, nhưng giữa Phó Vẫn và Đoàn Đoàn lại không có nhiều ngăn cách như Vậy.
Phó Vãn cúi đầu nhìn bộ dáng lưu luyến của Đoàn Đoàn, hỏi: "Con đã gặp phải chuyện gì ở U Minh?"
Đoàn Đoàn còn chưa kịp nói gì thì những ngón tay hơi lạnh của Phó Vãn đã nhẹ nhàng ấn vào giữa hai lông mày của cậu bé, ánh sáng từ đầu ngón tay tràn vào trong tâm trí của Đoàn Đoàn.
Những gì cậu bé gặp phải cô đã nhìn thấy.
Sau khi quét nhanh những gì Đoàn Đoàn nhìn thấy và nghe thấy ở U Minh, Phó Vãn bỗng nhiên an tĩnh lại, đôi môi xinh đẹp khẽ mím lại.
Đoàn Đoàn cần thận gọi: "Mẹ..." Bọn Triệu Côn Minh cũng có thể thấy rõ Phó Vãn có chút không thích hợp.
Phó Vẫn thu tay lại, lại khôi phục như trước, cô nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Chín ngày nữa, mẹ sẽ dẫn con đi thăm mộ ông bà ngoại con."
Sau khi nghe xong những lời này, da đầu Triệu Dương run lên từng trận.
Chỉ dựa vào thủ đoạn vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn của Phó Vãn, Triệu Dương luôn cảm thấy rằng toàn bộ gia tộc nhà họ Phó sẽ tiêu đời.
"Vâng! Con muốn đi thăm mộ với mẹ. Có rất nhiều nhol Con sẽ hái một ít mang đến cho ông bà ngoại ăn.” Đoàn Đoàn quay đầu nhìn bọn họ, mỗi người đều có một thùng lớn, bên trong đựng không ít nho tươi.
Cậu bé cũng muốn đi hái nho.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Lý Mỹ Phượng rất thích Đoàn Đoàn, cô ấy cười cười rồi nói với cậu bé: "Sáng mai cô sẽ sai người mang nho đến cho cháu."
Triệu Côn Minh ở một bên tiếp lời: "Nếu hái hết nho một lần sợ là sẽ không bảo quản được nho, khi nào đầu bếp Phó muốn ăn nho thì chỉ cần gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đi hái nho rồi mang đến cho cô."
Chết tiệt!
Hai người Tiết Quốc Thành và TÈ Tú Lan thầm thở dài rằng người nhà họ Triệu thực sự rất giỏi trong việc xây dựng mối quan hệ.
Với những thủ đoạn khó lường của Phó Vãn tối nay, nếu có thể kết giao với cô, đó chắc chắn sẽ là một cách tuyệt vời.
Một vườn nho tính là cái gì? Cho dù có là mười vườn nho, chỉ cần Phó Vãn mở miệng, người nhà họ Triệu cũng không thèm chớp mắt một cái đã đồng ý ngay.
Tiết Quốc Thành nhìn trộm Tiết Định Khôn đang bị nhốt trong dây buộc tóc, ngay sau đó cũng nói: "Đầu bếp Phó say mê trù nghệ. Căn nhà cho thuê hiện tại nhỏ đến mức không thể chứa nhiều nho như vậy, tôi sẽ sắp xếp cho cô ở một căn biệt thự nhỏ, cô mang nho sang đấy để?"
Triệu Dương: ”... l”
Chú Tiết đúng là một người khôn ngoan, ngay cả biệt thự mà ông ấy cũng tặng rồi.
Sau khi Phó Vãn ngắt một quả nho, rồi im lặng niệm chú tẩy bụi, nhét quả nho sạch và mọng nước vào miệng Đoàn Đoàn, cô không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chậm rãi bước ra ngoài vườn nho, bọn họ nhanh chóng đuổi theo cô.
Đoàn Đoàn đang nhai nho ngọt trong miệng, nhìn bóng lưng của mẹ, ngay lập tức cậu bé một tay cầm chảo, rồi rảo bước đuổi theo mẹ.
Triệu Dương nhìn thẳng: "Hả?" Cái quái gì thế? Vì sao Đoàn Đoàn có thể dễ dàng cầm lên như vậy?
Tiết Quốc Thành và Tê Tú Lan quay lại nhìn đứa con trai vẫn đang ngồi xốm trong chiếc dây buộc tóc, trong lòng càng lo lắng hơn.
Sao không nhắc đến chuyện của Định Khôn?
Hai vợ chồng đi theo sau Phó Vãn, vẻ mặt lo lắng nhưng không dám nói lung tung. Ba Tiết chỉ có thể cần thận hỏi: "Đầu bếp Phó, cô xem con trai của tôi phải làm thế nào đây? Nó... Nó còn đang đứng ở trong vườn nho. Nếu không thì đặt nó vào trong người giấy gì đấy? Tôi tuyệt đối sẽ không để ai chạm được vào người giấy đót"
Trong lòng hai vợ chồng thấp thỏm bất an, không biết liệu Phó Vãn còn muốn giúp đỡ hai người hay không.
Phó Vãn liếc xéo một cái nói: "Giầy màu của tôi dùng hét rồi."
Cô mượn chủ phòng trọ Dương Chắn Vinh mấy tờ giấy màu, bây giờ cô đã dùng hết rồi.
T Tú Lan vội vàng nói: "Chúng tôi sẽ lập tức đi mua giấy màu ngay, cô xem như vậy có được không?”
Đừng nói là mấy tờ giấy màu, cho dù Phó Vãn muốn cái gì chỉ cần không phải là chuyện phạm pháp, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp lây nó cho Phó Vãn. "Không được, cứ để cậu ta ở trong đó." Phó Vẫn đơn giản đáp một câu.
Giấy màu, cho dù có là bùa giấy màu vàng cao cấp, chắc chắn cũng không có sức mạnh bằng một sợi tóc của cô.
Tiểu tử Tiết Định Khôn kia bị ba mẹ hố đến không ra dáng vẻ gì, anh ta ở trong dây buộc tóc để dưỡng hồn, nếu bây giờ trở lại thân thể e rằng sẽ phải trở thành kẻ ngốc.
Đêm nay tâm trạng cô không tốt lắm, không muốn xử lý chuyện khác.
Trong tiềm thức Tề Tú Lan muốn nói rằng, sáng mai mặt trời sẽ chiếu vào người Tiết Định Khôn mắt. Không phải người ta đều nói hồn phách sợ ánh sáng mặt trời nhất sao?
Tiết Định Khôn bất đắc dĩ nói một câu: "Ba mẹ không hiểu chuyện gì thì đừng hỏi lung tung, đầu bếp Phó bảo con đợi ở đây, ba mẹ trở về nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Hai người như vừa tỉnh mộng, vội vàng gật đầu đáp ứng.
"Thời gian quả thật không còn sớm nữa, không bằng đầu bếp Phó về nhà tôi nghỉ ngơi đi2"
"Thời gian vẫn còn sớm", Phó Vãn mở miệng "Nhưng tôi có thể ở tạm nhà mấy người."
Vẫn còn sớm sao?
Bọn họ cảm thấy một ngày này như một năm, như thể đã trôi qua rất nhiều giờ rồi.
Mùa hè thì trời sáng nhanh hơn, tất cả bọn họ đều đoán rằng trời sắp sáng rồi.
Ngược lại Tiết Định Khôn lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đột nhiên kêu lên một tiếng: "Bây giờ mới là 12:22I”
Lúc này mới qua nửa giời
Bọn họ vào vườn nho vào khoảng 23:50. Thời gian trôi chậm quá rồi phải không? Nhưng bọn họ lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi.
Ngược lại Tễ Tú Lan lại cảm thấy vui mừng, tối nay đầu bếp Phó có thể ở lại nhà họ Triệu là tốt rồi, vì con trai của bọn họ vẫn ở trong vườn nho của nhà họ Triệu. Bọn họ quay trở lại phòng khách của nhà họ Triệu. Chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh phòng khách nhấp nháy rực rỡ, ánh đèn nhu hòa làm cho bọn họ có một chút cảm giác chân thật, một loại cảm giác hoang đường một lần nữa trở lại thế giới loài người.
Triệu Dương vội vàng uống một chén nước nóng lớn mới cảm thấy thoải mái.
Triệu Côn Minh nhớ tới chiếc xe màu đen, trong lòng có chút khó khăn, lên tiếng dò hỏi: "Đầu bếp Phó, cô có nghĩ tới những cỗ xe linh hồn kia sẽ bị vứt đi như một chiếc xe rác không?"
Thành thật mà nói, bọn họ không dám lái những chiếc xe chở linh hồn đã từng đến U Minh này. Ai biết được nếu có người lái xe thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Nghĩ đến thôi đã thấy khiếp sợ.
Chẳng lẽ trực tiếp vứt đi?
Vứt đi thì không vấn đề gì, vì dựa theo sự phân phó của Phó Vãn là không cần tìm xe quá đắt, nếu vứt đi thì cũng chỉ tốn mắt vài triệu mà thôi, nhưng biển số xe lại là thứ không dễ có được.
Phó Vãn: "Không cần đâu, mỗi ngày mang những chiếc xe này ra phơi nắng hai tiếng, phơi trong bảy ngày, sau đó mời mấy người đàn ông có dương khí nặng làm tài xế, chạy một vòng quanh Ninh Thành là có thể dùng rồi."
Phó Văn lại bổ sung một câu: "Chủ nhà đồng thời là hàng xóm của tôi, anh ấy làm nghề mổ lợn, anh ấy có thể làm được."
Những người làm chủ lò mổ và bán thịt lợn đều có dương khí và âm khí rất nặng, âm hồn bình thường đều không dám tới gần, để cho bọn họ làm loại chuyện này là tốt nhất.
À, nhân tiện, đây có thể coi như là sự đền bù cho việc mượn giấy màu của gia đình anh ấy.
Triệu Côn Minh nghe vậy lập tức gật đầu, tỏ vẻ anh ấy đã biết rồi.
Phó Vãn đứng dậy, hỏi: "Phòng tôi ở đâu?"