Chương 61:
Chương 61:Chương 61:
Chương 61:
"Đầu bếp Phó, phòng của cô và Đoàn Đoàn ở ngay phòng khách bên cạnh Nguyệt Nhi, mời cô đi xem phòng." Triệu Côn Minh lập tức bảo quản gia dẫn Phó Vãn và Đoàn Đoàn đến phòng ngủ.
Đàm Nguyệt Nhi mặc bộ đồ ngủ màu hồng, vẻ mặt vẫn có chút hoảng hốt, mặc dù cô ấy rất buồn ngủ nhưng cố chống đỡ mí mắt không dám hạ xuống, nhìn Phó Vãn nhưng lại chần chừ không nói.
Hiển nhiên chuyện tối nay tác động không nhỏ đến cô ấy.
Phó Vãn nhắc nhở một câu: "Không cần lo lắng quỷ sai sẽ kéo cô đi âm tào địa phủ, mọi việc đã được giải quyết rồi."
Đương nhiên Đàm Nguyệt Nhi cũng sẽ không bị mắc bệnh thay em gái mình nhưng cô ấy sẽ bị giảm tuổi thọ.
Đàm Nguyệt Nhi như trút được gánh nặng, ngoan ngoãn gật đầu trở về phòng nghỉ ngơi.
Phó Văn đi vào phòng khách, phòng khách được quét dọn rất sạch sẽ.
Đầu tiên cô niệm chú tẩy hết bụi trên người rồi mới ngồi lên chiếc giường mềm mại, dùng ngón tay thon dài mở cúc quân áo ra, bộ quân áo trắng trơn trượt xuống theo da thịt mịn màng của Phó Văn, lộ ra những bí mật ấn giấu bên dưới lớp da. Ở phía sau lưng có nhiều vết dài xâu xí do sét đánh gây ra.
Phó Vãn nghĩ đến sư phụ của mình là Vân Hoa Tử. Ông từng nói rằng nếu cô muốn sống sót sau lôi kiếp và trở thành Địa Tiên, thì cô phải giải quyết nghiệp chướng mà mình mắc phải.
Có lẽ cô không chỉ nợ mối quan hệ họ hàng này, mà còn có nợ với người đã sinh ra cô.
Một biệt thự nào đó mang đậm phong cách Đông Nam Á kỳ lạ. Một đầu Phật khổng lồ được đặt ở vị trí nỗi bật nhất trong đại sảnh.
Lúc này ở Phật Quốc đã gần khuya, trong nhà không có ai buồn ngủ nên họ tụ tập lại mở cuộc họp gia đình.
"Chồng à, chúng ta nên làm gì bây giờ? Con nhỏ Phó Vãn chết tiệt đó thực sự đã trở lại và còn dính líu đến nhà họ Triệu nữa!" Người phụ nữ trung niên tâm phiền ý loạn, vừa nói vừa không ngừng loay hoay với chuỗi hạt trên tay.
Tối hôm qua Triệu Dương phát điên gọi điện video kèm theo tin nhắn, bọn họ đã nửa tin nửa ngờ.
Sáng nay bà ta đã lập tức gọi điện thoại tới viện phúc lợi Ái Thiên Sứ, chính miệng viện trưởng đã thừa nhận là Đoàn Đoàn được mẹ ruột Phó Vẫn đón đi.
Con nhỏ Phó Vãn chết tiệt, trước kia đột nhiên chơi trò mất tích, bây giờ lại lặng lẽ quay trở về.
Sắc mặt Phó Đại Thành âm trầm, biện hộ: "Anh là anh trai ruột của Đại Trung, hai vợ chồng họ đột nhiên qua đời vì tai nạn xe cộ, là anh ruột anh vốn có quyền thừa kế! Anh không sail"
Phó Hiên cũng không muốn bỏ qua những ngày tháng tốt đẹp như hiện tại để quay về quá khứ, anh ta gật đầu phụ họa nói: "Ba nói không sai, hơn nữa Phó Văn đã làm mắt hết mặt mũi của nhà họ Phó chúng ta. Mới 18 tuổi, mới tốt nghiệp trung học mà đã mang thai, mấu chốt là cô ta còn không biết đây là con của ai, đây không phải là con hoang sao."
"Sau khi sinh con xong cũng không biết trốn đi đâu. Chú thím vì đi tìm cô ta mà chạy khắp nơi. Nếu không phải là nghe được tin cô ta có thể đang ở thành phố bên cạnh, thì làm sao hai người gặp phải tai nạn xe cộ rồi mắt mạng? Giữ lại Đoàn Đoàn không phải rất vướng víu sao?"
Bởi vì Phó Vẫn sau khi sinh con xong đột nhiên biến mắt, nên hai vợ chồng Phó Đại Trung vẫn không thể chấp nhận được chuyện Phó Văn đã qua đời, cho nên ngoài mặt Phó Vãn vẫn là trạng thái mắt tích, cũng không có xác nhận tử vong.
Hai vợ chồng qua đời đột ngột và cũng không lập di chúc gì. Đoàn Đoàn không có cách nào để thừa kế theo ủy quyền, nên toàn bộ tài sản rơi vào tay một nhà anh trai ruột Phó Đại Thành.
Việc thừa kế của bọn họ tuân thủ luật pháp quốc gia. Điều đó có gì là sai?
Ở trong góc có một cô gái do dự, có chút chần chừ nói: "Nhưng, nhưng mà, là ba tự tay đưa Đoàn Đoàn đến viện phúc lợi..."
Sắc mặt Phó Đại Thành nhanh chóng tối sằm, đối với cô con gái này quả thực là nói không nên lời, khuỷu tay luôn luôn hướng ra ngoài”.
*Câu này mang nghĩa xấu, ý chỉ tính ích kỉ của con người.
Phó Đại Thành cũng không sợ Phó Vãn, trong ấn tượng của ông ta Phó Văn là người nhát gan sợ phiền phức, đoán chừng là thông đồng với nhà họ Triệu -Triệu Dương, nên mới dám để cho Triệu Dương ra mặt uy hiếp bọn họ, đây không phải là mối đáng lo ngại.
Trong phòng, một thanh niên trẻ tuổi vốn im lặng không nói gì, chỉ không ngừng vuốt ve phật bài mở miệng nói: "Ba, lúc trước Phó Văn luôn là tâm điểm chú ý ở Ninh Thành, bây giờ cô ta đã trở về, chúng ta nên thông báo cho mọi người biết điều này?"
Tức khắc đôi mắt của Phó Đại Thành sáng ngời, lời này đúng nhai
Nếu tin tức Phó Vãn trở về được truyền ra ngoài, toàn bộ Ninh Thành sẽ náo nhiệt lên. Chuyện của cô hồi trước đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ, mọi người đều biết chuyện của cô.
Nếu như Phó Vãn quyến rũ Triệu Dương thì thế nào? Triệu Dương cũng không đắc tội nổi nhà họ Thẩm, người giàu nhất Ninh Thành!
Bọn họ liền nảy ra ý tưởng, sau khi từng người cúi đầu trước tượng Phật rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Chắc hẳn ở trong nước đã quá nửa đêm rồi nhỉ?
Trong nước quả thật đã quá nửa đêm, nhưng trên đường lại có rất nhiều người.
Vương Phong mệt mỏi vặn vẹo cổ, anh ấy lại chịu đựng đến đêm khuya, giao xong đơn hàng cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi.
Tuy rằng mệt mỏi nhưng ánh mắt của Vương Phong vẫn sáng ngời.
Anh ấy không biết tại sao gần đây anh ấy lại may mắn như vậy. Anh ấy thực sự đã nhận được một đơn đặt hàng giao đồ ăn ngoài, mà gia đình đó đã tip cho anh ấy tận 74 tệ.
Mấy ngày trước, anh ấy luôn nhận được đơn đặt hàng của gia đình này vào khoảng 22 giờ và 23 giờ, nhưng hôm nay lại không có. Anh ấy tưởng rằng hôm nay gia đình này sẽ không đặt đồ ăn ngoài nữa, nhưng ai biết rằng gần nửa đêm anh ấy lại nhận được đơn đặt hàng. Vương Phong vui vẻ lấy bữa ăn rồi thuần thục lái con lừa điện nhỏ về phía tiểu khu.
Lúc này tiểu khu rất yên tĩnh, phần lớn cư dân đã ngủ say, chỉ còn lại vài ngọn đèn lẻ loi đơn độc.
Vương Phong đỗ xe giao hàng ở cổng vào, lấy điện thoại di động, cầm theo đồ ăn rồi đi tới cửa thang máy chờ đợi.
Thời gian rất đúng lúc, không bị trễ giờ.
Vương Phong trong miệng khẽ ngâm nga bài hát, tâm tình rất vui vẻ.
[Khách hàng: [Ảnh]]
Vị khách này vẫn luôn rất dễ nói chuyện, chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho anh ấy, Vương Phong lập tức mở hình ảnh ra nhìn xem, trên đó có mấy chữ viết bằng bút chì màu đỏ:
[Chú ơi, có thể mang giúp cháu chai nước khoáng được không? Cháu rất khát nước. ]
Có vẻ mấy chữ này được viết bởi một đứa trẻ con, có lẽ tuổi cũng không lớn lắm nên mới dùng đến phiên âm.
Vương Phong nói thầm trong lòng, anh ấy vẫn luôn cho rằng gia đình này đều là người lớn, hóa ra người gọi đồ ăn lại là một đứa trẻ?
Có bậc cha mẹ nào lại vô trách nhiệm đến mức ngày nào cũng cho con gọi đồ ăn ngoài vào lúc nửa đêm sao? Không muốn nấu cơm cho con ăn? Hơn nữa giờ này còn không ngủ sao?
Trong lòng Vương Phong phi nhổ gia đình này không biết nuôi dạy con cái, anh ấy lại gặp rắc rối rồi.
Lúc này đã gần nửa đêm, tất cả quây bán đồ ăn vặt trong tiểu khu đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, anh ấy đi đâu để mua nước cho khách?
Trên thực tế, anh trai giao hàng có quyền từ chối phục vụ những khách hàng nhờ giúp đỡ mang đò, nhưng dạo này anh ấy ngày nào cũng nhận được tiền tip từ gia đình này, mà loại chuyện nhỏ nhờ mua nước này anh ấy cũng không tiện từ chối.
Vương Phong đang cảm thấy bối rối thì chợt nhớ ra, sáng nay lúc giao hàng cho nhà Phó Vẫn, cậu bé đã đưa cho anh ấy một chai nước khoáng.
Chai nước khoáng kia vẫn để trên xe, anh ấy còn chưa mở ra.
Vương Phong lập tức quay lại trên xe lấy nước khoáng, anh ấy một tay xách đồ ăn mang đi, một tay cầm chai nước khoáng rồi đi vào thang máy đến cửa nhà số 4 tầng 18.
Vừa bước ra khỏi thang máy, tầm nhìn trên hành lang tối đen như mực.
Vương Phong giậm chân một cái, đèn kích hoạt bằng giọng nói trên đỉnh đầu lại bật sáng. Ngọn đèn sợi đốt không mấy sáng nhấp nháy, muỗi bay vòng quanh đèn. Vương Phong đi tới cửa số 4 nhẹ nhàng gõ gõ, sau đó dựa theo thói quen của gia đình này là để đồ ăn ngoài và nước khoáng ở cửa, chụp ảnh gửi cho khách rồi trực tiếp rời đi.
Anh ấy vừa mới đặt đồ ăn ngoài xuống, xoay người rời đi không được hai bước, cánh cửa số 4 phía sau kẽo cọt một tiếng rồi nứt ra một khe hở.
Một cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra, Vương Phong không khỏi run rầy.
Người nhà này hơn nửa đêm rồi mà còn mở điều hòa thấp như vậy?
Một giọng nói vang lên từ bên trong cánh cửa số 4. Thanh âm của cô bé đứt đoạn nối tiếp: "Chú ơi, cháu ở đây, cháu đang làm bài tập... Cháu khát nước quá, chú mang vào cho cháu được không?"
Không biết có phải cô bé vừa mới khóc xong hay không, nó giống như bánh răng của một bánh xe hư hỏng cọ xát với mặt đất, có chút chói tai.
Hơn nửa đêm còn làm bài tập?
Chẳng trách mỗi ngày nửa đêm rồi mà còn gọi đồ ăn ngoài. Học khuya như vậy có thể không đói bụng sao?
Tuy nhiên, Vương Phong vẫn có chút do dự, nếu nửa đêm rồi còn đi vào nhà người khác, nếu làm không tốt sẽ bị người ta coi là kẻ trộm, lúc đó anh ấy có giải thích như thế nào cũng không được. "Huhuhu - mẹ đừng đánh con, con ở đây, con đang làm bài tập, mẹ... cho con ăn cơm, con khát nước quá, con rất muốn uống nước, con muốn uống nước!"
Bên trong, tiếng khóc của cô bé đột nhiên lớn lên gấp mấy lần, cuối cùng cô bé gần như điên cuồng hét lên câu "Con muốn uống nước", trong giọng nói trẻ con thậm chí còn mang theo một chút hung dữ.
Âm thanh đó xuyên thẳng vào da đầu, Vương Phong đột nhiên giật mình một cái, hai mắt anh ấy chợt trở lên mơ hồ, như đột nhiên mất đi linh hồn, cúi người xuống nhặt đồ ăn ngoài và chai nước khoáng ở đó lên rồi bước vào cửa. Sau khi bước vào nhà Vương Phong giơ tay bật đèn trong nhà lên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh ấy cũng không đóng cửa lại.
Nội thất trong nhà được trang trí rất đơn giản, với chiếc ghế sofa bọc da màu đen và vài món đồ chơi trẻ em nằm rải rác trên sàn.
Ở vị trí bên trái đoán chừng là phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, có ánh sáng màu vàng nhạt chiếu ra từ bên trong, Vương Phong đoán là ánh sáng từ chiếc đèn bàn cô bé dùng khi làm bài tập.
Anh ấy xách đồ ăn đang định đi về phía trước, vừa mới đi tới cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó.
Ai mở cửa cho anh ấy? Trong phòng khách lại không thấy ai.
Vương Phong âm thầm cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không thể giải thích được tại sao.
"Cô bé à, chú là người giao đồ ăn ngoài đây. Cháu có đói không? Có khát nước không?" Vương Phong ở cửa phòng ngủ hỏi.
Không có câu trả lời, anh ấy đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ ra.
Khi động tác đây cửa ra của Vương Phong, ánh sáng nhạt trong phòng ngủ càng lộ ra nhiều hơn, dẫn dần khung cảnh trong phòng ngủ cũng lộ ra trước ánh mắt của Vương Phong.
Trên một chiếc bàn cao màu đen, cao khoảng một mét rưỡi, thực chất lại đặt bảy hũ tro cốt xếp chồng lên nhau.
Mà hương và sáp được thắp trước những hũ tro cốt này, khiến Vương Phong lập tức bừng tỉnh.
Ánh sáng phát ra từ trong phòng ngủ không phải là ánh sáng từ chiếc đèn bàn dùng để làm bài tập, mà là —
Ánh sáng từ những ngọn nến đỏ đồ từng giọt sáp lăn xuống!
Bangl
Một tiếng động lớn.
Cánh cửa phía sau anh ấy đã đóng lại. ...
Cô nhóc này ở đâu ra vậy, làm trò gì ở đây? Chỉ có một chiếc bàn cao để đựng tro trong phòng ngủ này!
Có đánh chết Vương Phong cũng không ngờ mình lại nhìn thấy một cảnh tượng kích thích như Vậy.
Con ngươi của Vương Phong điên cuồng mở to như người chết, adrenaline chợt tăng vọt.
Đôi tay làm việc quanh năm của anh ấy run rây điên cuồng, anh ấy đã không còn cầm được chiếc hộp có mùi thơm tràn ra ngoài nữa mà "bộp" một tiếng đánh rơi xuống đất.
Hộp đựng thức ăn đã bị rơi vỡ, thứ lăn ra không phải là đồ ăn mang về, mà là— Một nắm hương và nến đỏ sáng như máu! Một tên to con như Vương Phong hét lên một tiếng, anh ấy đột nhiên cảm thấy nửa thân dưới có chút lạnh lẽo thoáng qua.
Tiếng cười khúc khích khàn khàn của cô gái nhỏ vang lên từ trong phòng ngủ: "Chú, chú tè ra quân kìa."
Trong căn phòng ngủ nhỏ này, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, không thể nhìn thấy ai, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là bức tường phòng ngủ. Trên quần đùi màu xám tro của Vương Phong có vết nước hôi thối, chất lỏng trong suốt chảy xuống quần rồi rơi xuống đất, chiếc quần ướt dính vào đùi anh ấy, tạo cảm giác mát lạnh.
Anh ấy sợ đến mức tè dầm!