Chương 62:
Chương 62:Chương 62:
Chương 62:
Cho dù là ai đến đây cũng sẽ ướt quằn!
Vương Phong không khỏi hét lên, đột nhiên xoay người chạy trối chết về phía cửa phòng ngủ. Phòng ngủ không lớn nên Vương Phong chỉ đi ba bước đã tới cửa.
Khóa cửa mở không ra, dù Vương Phong có cố gắng thế nào cũng không thể làm nó nhúc nhích.
Đụng phải quỷ rồi, anh ấy đụng phải quỷ rồi.
Vương Phong đổ mồ hôi như mưa, anh ấy cảm giác được có vật gì lạnh lạnh xuyên qua lớp quần áo mỏng thắm đẫm mồ hôi lạnh.
Vương Phong nghe được phía sau có tiếng sột soạt, anh ấy quay đầu nhìn lại như suýt khóc, không biết từ lúc nào mà phòng ngủ lại xuất hiện thêm mấy cái bóng xám.
Trong bóng xám là... con nít
Trong bảy nhóc quỷ đó phần lớn là con gái, chỉ có hai đứa con trai. Nước da của bọn họ nhợt nhạt bất thường, đôi mắt to nhưng không có đồng tử, trên người có nhiều vết máu, thậm chí có người còn mắt cả tay và chân. Vương Phong chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời anh ấy sẽ không bao giờ quên được. Cô bé có đôi má gầy gò nhìn anh ấy rồi mỉm cười đưa tay ôm lấy đầu mình, dùng sức kéo nó lên. Đầu cô bé cứ như thế bị kéo ra, đầu và thân của cô bé tách ra hành động, chia ra lao về phía đống hương và sáp vương vãi trên mặt đất.
Miệng trên đầu nhanh chóng gặm ngọn nến, tay thì nhặt từng nén hương cắm vào trong người, điên cuồng hút.
Những con quỷ nhỏ khác khác tranh nhau giành lấy chỗ sáp thơm còn sót lại. Vương Phong: \Wh
Anh ấy sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, sau đó anh ấy chậm rãi nhớ lại món đồ mà mấy ngày nay anh ấy mang đi bán, chẳng lẽ vốn dĩ đó không phải là những hộp chứa đồ ăn mà trong hộp toàn chứa đầy sáp thơm ư? Một nỗi sợ muộn màng lại dâng lên, Vương Phong sắp phát điên rồi. Vương Phong tự nhận mình là một công dân tốt, anh ấy rất nghiêm túc trong việc giao đồ ăn để kiếm tiền. Trước đây anh ấy đã từng lấy việc giúp đỡ người khác trên con đường giao đồ ăn làm niềm vui, sao giờ lại gặp phải loại chuyện này chứ?
Vương Phong khẩn trương đến cổ họng khô khốc, gần như có thể nghe được nhịp tim đập cuồng loạn của chính mình, anh ấy áp vào cửa phòng ngủ, lớn tiếng kêu lên: "Mấy người, tôi, tôi chưa bao giờ làm tổn thương mấy người, xin hãy thả tôi đi."
Vương Phong không hiểu bọn họ muốn lừa anh ấy vào đây làm gì? Biến anh ấy thành vật tế thần ư?
Ở đây có bảy đứa trẻ, dù anh ấy có chết thay cũng không đủ. Cô nhóc cằm đầu quay đầu lại nhìn anh ấy, nhưng cơ thể cô bé không quay lại như bình thường mà quay giống như một con cú mèo quay đầu 180 độ, chẳng qua là đầu và thân cô bé lại tách rời.
"Chú, kẻ nói dối, khát nước, tôi muốn uống nước, tôi muốn uống nước." Cô bé liễm đôi môi khô khốc, lắm bảm, ánh mắt càng thêm oán hận. Đôi tay run rẫấy của Vương Phong run run đưa chai nước khoáng ra, khi cô bé duỗi ngón tay đầy sẹo chuẩn bị nhận lấy thì Vương Phong đã lấy lại. Nữ quỷ nhỏ trừng mắt, Vương Phong mở nắp chai, hoảng sợ nói: "Tôi, tôi giúp nhóc mở nắp bình."
Nữ quỷ nhỏ sửng sốt một chút, chăm chú nhìn Vương Phong. Nước, cô bé muốn uống nước.
Khát vọng uống nước của cô bé còn mạnh hơn những loại sáp thơm kia, cô bé đặt đầu lại vào người, lao về phía Vương Phong, há miệng.
Trong cái miệng đó không thấy được chiếc răng nào, cũng không thấy được cổ họng của người bình thường, nó giống như một cái hố không đáy. Vương Phong cầm chiếc bình rót nước khoáng vào cái miệng đang mở thật to của nữ quỷ nhỏ
"Ah-lHH" Nước tinh khiết vừa rót vào cỗ họng của nữ quỷ nhỏ, một tiếng thét chói tai bay lên trời, nữ quỷ nhỏ lập tức đau đớn ngã xuống đất, lăn lộn trên mặt đất một cách điên cuồng.
Vương Phong sửng sốt, chuyện gì xảy ra vậy?
Vương Phong cúi đầu nhìn nước khoáng trong tay, đó chỉ là nước C'estbon bình thường.
Tuy nhiên, Vương Phong không dám nghĩ nhiều, anh ấy cố gắng dùng tay trái mở cửa phòng ngủ lần nữa, trong nháy mắt Vương Phong đã chạy trốn như bay ra khỏi phòng ngủ, bộc phát tiềm năng chưa từng có.
Mấy con quỷ nhỏ trong phòng ngủ lập tức đuổi theo anh ấy ra ngoài, đuổi theo anh ấy vào phòng khách, để lại hàng loạt dấu chân.
Một tên mập mạp hôi hám nhìn chằm chằm Vương Phong, quát lớn: "Đưa chúng tôi ra ngoài, tôi muốn ra ngoài!"
Vương Phong làm sao sẽ phản ứng lại giọng nói của đám nhóc đó? Anh ấy vừa chạy tới cửa, vừa nắm lấy ổ khóa cửa thì một bàn tay lạnh lẽo đã nắm lấy cánh tay anh ấy.
Là cô bé vừa rồi.
Má ơi, sao mà cố chấp thế?
Vương Phong nắm chặt chai nước khoáng C'estbon, tay còn lại mở cửa lao ra ngoài.
Anh ấy chạy như điên trong hành lang tầng 18, thậm chí không thèm quay đầu lại khi nghe thấy tiếng đóng sầằm dữ dội của cánh cửa phòng số 04 phía sau. Anh ấy lao đến lối vào thang máy, ngón tay run rây bắm nhằm mấy lần mới trúng nút.
Những con số màu đỏ trên màn hình thang máy bắt đầu thay đổi, Vương Phong hoảng sợ, thỉnh thoảng nhìn về phía cuối hành lang.
Nhanh lên chút, thang máy mau lên nhanh chút
“Đinh-I"
Thang máy cuối cùng cũng đi lên trong lúc Vương Phong đang cầu nguyện, cửa thang máy mở ra hai bên, nhưng trong thang máy lại không có ai. Bước chân của Vương Phong chợt dừng lại. Bởi vì qua khóe mắt, anh thoáng nhìn thấy màn hình thang máy. Lúc này nó hiển thị - "-18".
Ở tận dưới tằng 18!
Hóa ra anh ấy đã trốn thoát cổng số 04, nhưng không trốn thoát hoàn toàn.
Anh ấy vẫn đang đụng phải quỷ ở đây...
Vương Phong chợt nhớ đến mình từng xem mấy bộ phim kinh dị, ai đi thang máy sẽ gặp xui xẻo. Thang máy là khu vực thảm họa đối với phim kinh dị. Thang máy hình hộp, thậm chí không có cửa số. Nếu thật sự đụng phải quỷ, ngay cả chỗ trốn cũng không có.
Vương Phong nghiến răng nghiễn lợi, giống như đã hoàn toàn bỏ cuộc, anh ấy buôn bực lao vào lối thoát hiểm, đi cầu thang lên!
Lối thoát hiểm cũng không có gì lạ, những con số dán trên bức tường trắng đều là biển báo "tầng 18” một cách nghiêm túc, không có số âm. Trên bức tường trắng có bóng của trẻ em đang chơi đùa màu xám, trong góc có một túi rác.
Vương Phong chạy trốn thật nhanh, tay cầm lan can bị ma sát, anh ấy bước những bước dài, ba bậc thang biến thành một bậc, gần như là nhảy xuống. Lòng bàn chân vì trọng lực mà đau nhức, nhưng Vương Phong lại không thể quan tâm đến cơn đau nữa, anh ấy chỉ nghĩ đến việc trốn thoát, anh ấy muốn trốn thoát thật nhanh.
Vương Phong chạy đến đổ mồ hôi đầm đìa, không nhịn được thở hỗn hễển. Anh ấy chưa bao giờ chạy nhanh như vậy trong những năm gần đây, kể cả khi học thể dục năm cấp ba anh ấy cũng chưa bao giờ chạy nhanh như vậy. Mấy phút trôi qua cực kỳ dài, Vương Phong chạy nhanh đến nỗi tứ chỉ mất hết sức lực, nhưng anh ấy bỗng phát hiện mình vẫn đang ở trong lối thoát hiểm. Anh ấy khom người thở hồn hển, mồ hôi rơi như mưa: "Sao, sao còn chưa xuống tằng một?"
Vương Phong nhìn thấy một túi rác được đặt lặng lẽ ở góc cầu thang. Rác này... rác này... Vương Phong đột nhiên ngắng đầu lên, nhìn thấy tắm biển "Tầng 18" vẫn dán trên bức tường trắng.
Sự tuyệt vọng tràn ngập trong mắt Vương Phong.
Anh ấy...
Anh ấy vẫn ở tầng mười tám!
Quỷ đả tưởng, anh ấy gặp phải quỷ đả tường rồi.
"Ha ha, ha ha, haha.”
Tiếng cười lạnh lùng của cô gái vang lên từ mọi hướng. Điều khiến Vương Phong càng thấy hỏng bét hơn là những bậc thang dẫn xuống trước mặt anh ấy cũng thay đổi.
Những bậc thang từ đi xuống vốn gọn gàng trở nên nở rộ khắp mọi hướng, giống như một mê cung cầu thang khổng lò.
Vương Phong thậm chí không biết tiếp theo phải đi đâu, sợ đến mức gầm lên: "Rốt cuộc mày định làm cái gì? Tao với mày vốn không có thù oán gì cả!" "Mày muốn gì? Mày muốn nến thơm tiền bạc, đợi tao rời đi được sẽ đốt cho mày."
"Đừng đụng vào tao!"
Vương Phong vừa nhìn lên liền nhìn thấy một nữ quỷ nhỏ gây gò đang đứng ở góc câu thang tầng trên.
Cô bé đi chân trần bước xuống từng bậc thang.
Một bậc
Lại một bậc
Gần, càng lúc lại càng tiến gần hơn.
Khi gần đến Vương Phong nghe được quỷ nữ nhỏ u ám nói: "Quay lại, quay lại đi.”
Quay lại?
Quay về đâu?
Quay lại phòng số 04 trên tầng 18ư?
Vương Phong thà chết ở đây cũng không muốn quay về. Ở đây có một con nữ quỷ nhỏ, còn ở đó có sáu con quỷ nhỏ đang đợi ở phòng 04! Leo cầu thang nhanh chóng khiến cơ thể cạn kiệt nước, cộng thêm tinh thần căng thẳng quá mức, cổ họng Vương Phong như bốc cháy, vừa khô vừa rát."Mẹ bảo tôi đưa cho chú, uống khi chú sợ.” Trong đầu anh ấy chợt hiện lên giọng nói bập bẹ, Vương Phong vô thức nhìn nửa chai nước khoáng vẫn đang nắm chặt trong tay.
Vừa rồi, hình như vừa rồi nữ quỷ nhỏ đang hét lên đau đớn vì uống phải loại nước khoáng này.
Vương Phong lập tức muốn nhắc chai nước khoáng lên, nữ quỷ nhỏ đang từ từ bò xuống nhìn thấy anh ấy đang cầm chai nước khoáng, bước chân nhất thời cứng đờ, nhìn chằm chằm Vương Phong với ánh mắt oán hận. Thực sự hiệu quải
Vương Phong vui mừng không nói nên lời.
Cổ họng nóng rát khiến Vương Phong không còn chút kiêng dè, anh ấy lập tức mở nắp chai, uống hết nửa chai nước khoáng còn lại.
Nữ quỷ nhỏ sợ, có nghĩa là hại cho quỷ nhưng vô hại với con người. Anh ấy sẽ uống luôn!
Vốn chỉ là một chai nước khoáng nhỏ, còn sót lại một nửa nên Vương Phong ngửa đầu uống cạn
Một luồng hơi lạnh ập vào cổ họng nóng bừng, làm dịu đi cảm giác khô rát trong cổ họng.
Nữ quỷ nhỏ trước mắt mang theo hận ý cùng sợ hãi nhìn Vương Phong một cái, bóng xám biến mắt ở trước mắt Vương Phong.
Không tháy!
Thế mà không thầy nữa "Liều mạng thôi!"
Vương Phong nhìn lối đi thoát hiểm như mê cung, hoàn toàn không tìm được lối ra chính xác. Anh ấy hít một hơi, ôm chặt chai nước khoáng rỗng, nhắm mắt lại. Bám lấy tay vịn câu thang, Vương Phong dựa vào bản năng hướng về phía trước chạy như điên xuống.
Đêm nay, một người, một chai nước, tạo nên kỳ tíchl
Chạy, nhắm mắt lại và chạy xuống bằng tất cả sức lực của mình. Vương Phong vừa chạy vừa đếm, đến đến ba trăm mới cần thận mở mắt ra.
Vẫn là một bức tường trắng như tuyết, trong lòng Vương Phong có chút ớn lạnh, ánh mắt lại dán chặt vào "Tầng 1" gắn liền với bức
tường trắng. Anh ấy đột ngột chạy
từ tầng mười tám xuống tằng mội! ha ngoài?
Anh ấy quay lại nhìn ra bên ngoài, bên trái chính là sảnh vào!"Mình thực sự ra ngoài rồi!"
Vương Phong lập tức cảm thấy vui mừng vì sống sót sau thảm họa, anh ấy lau nước mắt và lao ra khỏi sảnh, bất chấp đôi chân mỏi nhừ.
Xe đạp điện vào lúc anh ấy mang đi vẫn đang đậu ở cổng, Vương Phong nhảy lên, tra chìa khóa vào ổ khóa rồi vặn hết tay ga
Con xe điện nhỏ màu vàng lao ra rồi ra khỏi chung cư, chạy thật nhanh trên đường. Cơn gió mát của đêm hè thổi vào mặt, thổi bay mô hôi trên mặt, hơi lạnh thắm vào từng lỗ chân lông, thẳng vào tim phổi.
Cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu anh ấy một cách không thể kiểm soát, bao gồm một chiếc bàn cao, một chiếc bình đựng tiền bằng giấy sáp đang cháy và một đám quỷ nhỏ.
Anh ấy thực sự có thể sống sót ra ngoài ư?
Vương Phong không biết mình có phải là nhân vật chính của một bộ phim không, thế mà lại có năng lực tuyệt vời như vậy.
Nhưng cơn gió đêm hè mát mẻ, xung quanh là những cửa hàng đã đóng cửa và những ngọn đèn giao thông sáng lên đèn xanh bình thường trước mặt. Tất cả điều này, đều chân thực đến thế
Anh ấy - Vương Phong thế nhưng thật sự tìm được đường sống trong chỗ chết! Vương Phong nhìn chai nước khoáng rỗng trong túi quần với vẻ mặt phức tạp. Một lần là trùng hợp, nhưng hai lần chẳng lẽ là trùng hợp ư? Anh ấy thực sự đã thoát khỏi miệng quỷ nhờ một chai nước được bà chủ bán mì ăn với giá cắt cổ đưa cho.
Nghĩ tới đêm đó anh ấy quyết đoán chạy trốn như thế nào, Vương Phong không khỏi đỏ mặt.
Trong lúc chờ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, một chiếc xe tải bán điện màu vàng từ phía sau chạy tới, anh trai này đánh giá Vương Phong và hộp cơm trưa của anh ấy.
"Anh Vương, anh giao hàng tới giờ này mới về nhà sao?" Người tới nhận ra Vương Phong nên chào hỏi ngay lập tức.
Vương Phong lơ đãng gật đầu.