Chương 67:
Chương 67:Chương 67:
Chương 67:
Triệu Dương cảm giác như một người anh em tốt bị làm bản. Đây không phải là bà lão bao nuôi tiểu thịt tươi sao?
Nếu Tiết Định Khôn nhìn thấy vẻ ngoài của cây hòe già, Triệu Dương nghi rằng Tiết Định Khôn sẽ trực tiếp xuất gia sau khi khỏi bệnh.
Triệu Dương lập tức không còn cảm giác không đành lòng sau khi bắt nạt bà cụ tội nghiệp nữa.
Cây hòe già bĩu môi: "Là tôi thì sao? Cô là mẹ của tiểu Tiết sao? Vậy chính là mẹ chồng của tôi."
"Chào mẹ chồng."
TÈ Tú Lan tức giận đến choáng váng, Bà-bà-đừng gọi lung tung.” Cả đời Tề Tú Lan chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ được một bà lão bảy tám mươi tuổi gọi là mẹ chồng!
Những người khác muốn cười nhưng không thể, cảm thấy đồng cảm sâu sắc với gia đình nhà họ Tiết
Anh trai giao hàng kia vừa rồi bị quỷ gọi là ba.
Bây giờ vợ chồng ông Tiết là cha mẹ chồng của tinh quái.
Tiết Quốc Thành cũng tức giận đến phát run, nhìn Phó Vãn cầu cứu: "Đầu bếp Phó, tôi đã điều tra bảy tám trường hợp trẻ em trong vùng vô tình tử vong, rất có khả năng cao là do cây hòe này." Cây hòe tinh giận dữ nhảy cẵng lên: "Thật sự không phải tôi, mấy người vu oan cho tôi quá."
Da đầu của Nguyệt Nhi tê dại, cô ấy cảm thấy ớn lạnh. Cô ấy, một cô gái mới trưởng thành không thể thực hiện một động tác giả tạo như vậy được. Làm hay chưa, đương nhiên đầu bếp Phó sẽ biết!
Không ai có thể trốn thoát!
Phó Vẫn nhận được sự chú ý của mọi người, trịnh trọng nói: “Thật sự không có quan hệ gì với cây hòe tinh này. ˆ
"Tuy nhiên, bảy tám đứa trẻ tử vong ở đây quả thực có liên quan đến bà ấy." Phó Vãn dựa vào cột điện, trầm giọng nói: "Cứ nói đi." Khi cây hòe tinh bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Phó Vãn, bà ấy đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Thiên sư bán thời gian này trông còn trẻ, có lẽ cô mới tu luyện Huyền học được vài năm, nhưng bà ấy, một cây hòe trăm tuổi, không hiểu sao lại không thể cưỡng lại ánh mắt của vị Thiên sư bán thời gian trẻ tuổi này.
Đó là một nỗi sợ hãi xuất phát từ sâu thắm tâm hồn.
Linh hồn cây hòe già không còn cách nào khác đành phải dùng giọng nói già nua của mình, cung kính nói: "Đại sư à, ngài biết đấy, cây hòe của chúng tôi vốn thuần âm. Sống hàng trăm năm nay tự nhiên mang theo âm khí, có trẻ con đi qua rất dễ dàng, nhưng đa số sẽ bị bệnh, số ít sẽ tốt lên."
Cây hòe già do dự một lát rồi nói: "Tuy nhiên có người đã lấy đi linh hồn của những đứa trẻ đó."
Nếu linh hồn lâu ngày không về xác thì đương nhiên sẽ chết, từ đó hình thành trường hợp tử vong.
Lý Mỹ Phượng lập tức kinh hãi nói: “Ai lại làm ra chuyện ác độc như vậy? Việc này không phải sẽ sẽ giết chết máy đứa nhỏ sao?"
Phó Vẫn hỏi: "Ai?"
Cây hòe già lắc đầu, ngọt ngào nói: "Tôi không biết, tôi chỉ nghe nói đó là Quỷ Mẫu, bọn nhỏ gọi bà ta là Quỷ Mẫu."
T Tú Lan tức giận nói: "Vậy tại sao bà lại câu hồn con trai tôi? Con tôi không phải con nít." Bà cụ tự tin nói: "Anh ấy đẹp trai mà, dáng vẻ lái xe cũng đẹp trai nữa! Tôi sống cả trăm năm mới tìm được một anh chàng đẹp trai về làm chồng, có vấn đề gì sao?"
Chỉ vì con trai bà ấy đẹp trai? Tê Tú Lan sớm muộn cũng sẽ bị tức chết chết, đám tinh quái này ngu xuân như vậy.
Tề Tú Lan tức giận đến toàn thân run rấy, bà ấy nghiến răng nghiễn lợi nói: "Chồng, tìm người đào rễ cây hòe già này đi, có thể coi là tiêu trừ họa hại cho dân. Nếu không sau này sẽ có nhiều đứa trẻ chết ở đây vì tỉnh quái này!" Tắt nhiên, Tề Tú Lan còn có tâm tư trả thù cho con trai mình.
Nếu cha mẹ có con cái xung quanh biết được nguyên nhân, nhất định sẽ có ý kiến xử lí cây hòe tinh này.
Cho dù cây hòe tinh này không tác quai tác quái gì thì âm khí của bản thân cũng rất dễ dụ dỗ người khác, đây là một điều cắm ky lớn.
Có ngọc là có tội!
Cây hòe tỉnh tủi thân lau nước mắt bất bình: "Tại sao? Tại sao không được ăn đậu phụ thối? Nắm dại có độc thì sao, mấy người không ăn chắc? Chẳng lẽ tôi có âm khí là lỗi của tôi sao?"
Mọi người: ... Nói rất có đạo lý.
Cây hòe già kêu lên: "Sao các người lại đào tôi? Tôi không chấp nhận!" "Tôi sẽ xử lí" Phó Vẫn nhìn bà ấy một cái: "Bà đi rửa bát trước đi." Linh hồn cây hòe già ngân nga hai tiếng rồi ngoan ngoãn nước những bước đi khập khiễng đi đến quây bán đồ ăn rửa bát dưới ngọn đèn đường Bà cụ vừa rửa vừa nói: “Đại sư, ngài đang dùng thuật khôi lỗi lên tôi à? Có thể cho tôi vẻ đẹp gấp 10 lần không, tôi muốn trông đẹp hơn chút.”
"Rửa bát có làm tổn thương da tay của tôi không? Tôi có thể đeo găng tay không? Cô có thể hái hai chiếc lá hòe của tôi và biến chúng thành găng tay cho tôi sử dụng không?”
"Đại sư, đại sư, cô để ý đến tôi chút đi."
Phó Vãn: "lm miệng, bà ồn ào quá.”
Rốt cuộc, linh hồn cây hòe già này đã giam giữ linh hồn của Tiết Định Khôn trong hai tháng vì mục đích ích kỷ của mình, suýt giết chết Tiết Định Khôn, vì vậy để bà ấy làm việc ở đây để rửa bát miễn phí là cơ hội để bà ấy chuộc lỗi. Bà cụ bĩu môi, có chút không cam lòng, tức giận ném đồ rửa chén xuống nước, phát hiện không có người quan tâm nên tức giận nhặt lên tiếp tục rửa bát. Ba người phụ nữ có mặt, hai lớn một nhỏ đề im lặng.
Bọn họ cộng lại cũng không yếu ớt như bà lão này.
Tối nay Vương Phong đã tiếp thu được nhiều kiến thức.
Ngày nay ngay cả cây hòe cũng thành tỉnh rồi! Còn tự tìm cho mình một tiểu thịt tươi.
Vương Phong nhớ tới hai tháng trước ở đây hình như đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Người liên quan đến vụ tai nạn dường như là một người giàu thế hệ thứ hai, nghe nói đã trở thành người thực vật.
Chẳng lẽ là con trai của họ?
Vương Phong nhìn thấy Phó Văn đã sai bà lão rửa bát, hình như cô muốn đóng cửa quầy hàng.
8 vạn 8 nhân dân tệ, anh ấy thực sự không mua nỗi một bát mì ăn liền, cũng không có tiền để ăn.
Mạng sống của anh ấy có đáng giá 8 vạn 8 không?
Vương Phong suy nghĩ một chút, mạng anh ấy hẳn là không đáng giá 8 vạn 8 "Khách cũ, tối nay chúng tôi sắp đóng cửa. Bát mì ăn liền cuối cùng được bán với giá 518 tệ." Phó Vãn khẽ mỉm cười: "Anh có muốn ăn không?" Giọng nói của người phụ nữ giống như làn gió đêm mát lạnh, khiến Vương Phong sững sờ tại chỗ.
518 một bát.
Đáng ngạc nhiên là vẫn là giá gốc từ đêm hôm kia.
Rõ ràng mới nãy Phó Văn thu mỗi người 8 vạn 8, nhưng khi anh ây đến đây, vẫn chỉ là 518...
Phó Vẫn nói thêm: "Nhưng không có dịch vụ tặng bùa chú." Dây cung căng thẳng suốt ngày lúc này đã sụp đổ, mũi Vương Phong cảm thấy chua chát, nước mắt điên cuông chảy ra. Anh ấy che mặt, nghẹn ngào nói: “Tôi ăn, tôi ăn!”
Phó Vẫn nhìn Đoàn Đoàn cười nói: "Lấy một cái bát đun nước nấu mì ăn liền cho khách quen."
Hệ thống mỹ thực: [? Khách quen?]
Phó Vãn bình tĩnh nói: "Vừa rồi cậu nói chỉ cần quay lại là được mà đúng không?”
Khách hàng lại đến, mặc dù lần trước không ăn, nhưng không phải giờ đã quay lại rồi sao?
Hệ thống mỹ thực: [... ]
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con đi lẫy bát đĩa và đũa cho chú." Cây hòe già rửa bát nhưng vẫn nhường chỗ cho Đoàn Đoàn lấy bát đĩa sạch và đũa từ bên dưới ra.
Chuyện này kỳ thực không liên quan gì đến đám người Triệu Dương, nhưng Triệu Dương chỉ đơn giản là muốn ăn dưa nên ngồi xuống nghe chuyện vui. Thật ra Vương Phong đã ăn mì gói rất nhiều lần, đã thử đủ loại hương vị, nhưng bát mì bò om đêm hè này vẫn còn nguyên vẹn như trong trí nhớ của anh ấy. Vừa ăn, anh ấy vừa nghẹn ngào kể lại chuyện xảy ra tối qua, người đàn ông bật khóc: "Tôi chưa làm điều gì trái đạo đức, sao lại nhằm vào tôi chứ?" "Họ thưởng 74 nhân dân tệ mỗi ngày, cũng không phải là điều tôi yêu cầu." Nền tảng shipper đã kích hoạt chức năng này, nhiều khách hàng cũ sẽ thưởng cho những người chuyển phát. Một đôi mắt nhìn thẳng vào Vương Phong từ nắp cống phía xa."74... Anh Vương, anh không kiêng ky con số này à." Triệu Dương vừa ăn dưa vừa ngạc nhiên nói.
Có biết xe đưa hồn của bọn họ như thế nào không?
Biển số xe của xe bắt đầu bằng số 7 và kết thúc bằng số 4I
Kể từ hôm qua, Triệu Dương đã thêm 74 vào danh sách đen của mình. Phó Văn: ”7 là bọn họ, 4 là anh."
Cách phát âm đồng âm của số 4 khiến sắc mặt Vương Phong càng thêm khó coi. "Tôi bị quỷ đả tường bên trong cầu thang không thoát ra được! Nếu không có chai nước suối cô đưa cho tôi, bà chủ, chắc chắn tôi sẽ không ra ngoài được" Vương Phong toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng tối qua, anh ấy tiếp tục nói: "Con quỷ nhỏ đó cứ đòi tôi quay lại.”
"Nó muốn bảy con quỷ cùng nhau giết tôi sao?"
Phó Văn chưa kịp trả lời, điện thoại di động của Vương Phong đã rung lên trong túi quân.
Vương Phong nghe thấy âm thanh thông báo quen thuộc liền đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra xem.
Sắc mặt Vương Phong lập tức tái nhợt, điện thoại di động từ trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi của Vương Phong rơi xuống đắt. Triệu Dương giúp đỡ nhặt lên, nghe thấy Vương Phong run rẩy như trấu, không ngừng lặp đi lặp lại: "Đơn hàng mới là của nhà đói"
Đơn hàng mới nhất tại số 04, Tòa nhà 18, khu dân cư Giang Nam, người lái xe mang đi được chỉ định — Vương Phong.
Lúc này là 12:04 sáng.
Vương Phong sợ hãi đến mắt trí. Nỗi sợ hãi tối qua lại ập đến, anh ấy chỉ có thể nhìn Phó Vãn cầu cứu.
Điện thoại đã rung lên để thông báo cho anh về đơn hàng mới nhất, nóng đến mức Vương Phong muốn vứt nó đi.
Vương Phong hoảng sợ hỏi: "Bà chủ, tôi từ chối nhận mệnh lệnh có được không? Tôi từ chối có được không?"
Phó Vãn thấy Vương Phong cầu cứu, binh tính nói một câu: "Nhận đi.”
Biết khách hàng đặt món không phải là con người, đầu bếp Phó còn bảo anh ấy nhận đơn ư?
Vương Phong nghĩ tới cảnh tượng kinh hoàng khiến cả đời anh ấy sẽ không bao giờ quên đêm qua, tay cầm điện thoại run lên.
Có thật là còn muốn nhận đơn đặt hàng không? Làm chuyện này không phải là đi chịu chết sao?
Anh ấy giao đồ ăn chăm chỉ như vậy chỉ để kiếm tiền, không chỉ cho bản thân mà còn để trả các khoản nợ bên ngoài của gia đình.
Ba bị ung thư phổi mấy năm trước, gia đình vay mượn tiền khắp nơi để chữa trị cho ông ấy nhưng kết quả là cả người cả của đều không còn, họ lại còn nợ nân. Vương Phong cũng là người biết ơn, anh ấy biết dưới tình huống như vậy mà những người thân của vẫn sẵn sàng cho nhà anh ấy vay tiền đều là người tốt nên anh ấy đã rất cố gắng tiết kiệm tiền để trả nợ. Dù rất tằn tiện nhưng số tiền anh ấy tiết kiệm được trong một năm cũng không nhiều.
Nếu anh ấy chết, mẹ anh ấy người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì ai sẽ trả nợ đây? Để mẹ anh ấy trả ư?
Vương Phong bất an, mặt đầy do dự nên chỉ có thể nhìn Phó Văn. Bà chủ quán vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả những nữ minh tỉnh mà anh ấy từng thấy trên TV, phong thái từ trong ra ngoài cũng rất tao nhã. Cô vẫn vô cùng bình tĩnh, như thể trên đời này không có gì có thể khiến cô dao động.
Triệu Dương ở bên cạnh gấp đến độ vò đầu bứt tai, hét lên một cậu: "Tin vào đầu bếp Phó sẽ có được sự sống vĩnh cửu!"
Tiết Quốc Thành cũng thuận theo nói: "Tin đầu bếp Phó đi không sai đâu, đừng tự mình làm loạn.”
Nếu không phải hai vợ chồng mò mẫm hành động, Tiết Định Khôn sao có thể chịu khổ nhiều như vậy? Hơn nữa, điều đầu tiên con trai làm khi thức dậy là bắt họ đăng ký vào một trường đại học cho người già.
Lý Mỹ Phượng cau mày, dường như đang nhớ lại điều gì đó: “Tên khu dân cư Giang Nam này nghe quen quá."
Lý Mỹ Phượng suy nghĩ một chút, đột nhiên kinh ngạc nói: "Tôi nhớ ra rồi, hai năm trước ở khu dân cư Giang Nam này có một vụ án ngược đãi trẻ em nghiêm trọng xảy ra, trên báo chí đã bàn tán rất sôi nồi."
Lý Mỹ Phượng không có con nên luôn chú ý nhiều tới những trường hợp này. Cô ấy không thể sinh con, những người có thể sinh con kia lại không đối xử tốt với những đứa trẻ khó có được này.
Lý Mỹ Phượng mang vẻ mặt khá phức tạp, đầy cảm xúc nói: "Tôi nhớ mẹ của cô gái này là bệnh nhân tâm thần, vì bị bệnh nên suốt ngày ngược đãi con gái, bắt cô nhóc làm bài tập về nhà. Mẹ cô nhóc mắc bệnh tâm thần nên nhốt con gái cô ấy trong phòng ngủ hơn mười năm. Cô gái chết trong phòng ngủ, người hàng xóm ở tầng trên ngửi thấy mùi thi thể đã gọi cảnh sát."
Lý Mỹ Phượng nhớ lại vẫn cảm giác ớn lạnh: "Khi cảnh sát đá tung cửa phòng ngủ thì phát hiện cô gái đó đã chết, trên tay vẫn đang cằm cốc nước rỗng." Vương Phong sửng sốt, chợt nhớ tới quỷ nhỏ luôn nói muốn uống nước. Có phải do cô bé chết vì khát không? ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ