Chương 68:
Chương 68:Chương 68:
Chương 68:
Vương Phong vô thức nhìn về phía nắp cống cách đó hơn mười mét, một đôi mắt u ám vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Chẳng lẽ là đang nói nữ quỷ nhỏ này sao?
Đàm Nguyệt Nhi lập tức cảm thấy đau lòng nói: "Tại sao mẹ cô nhóc lại có thể làm như vậy chứ? Dù có bệnh cũng không thể làm tốn thương con gái mình." Triệu Dương hừ một cái rồi phỉ nhổ nói: "Người đáng trách nhất chính là ba cô bé phải không? Biết rõ mẹ cô bé là bệnh nhân tâm thần rồi thì tại sao lại lấy về nhà rồi để cô ây có thai?"
"Coi như không đề cập đến chuyện trước, cho dù đã sinh con gái rồi, biết vợ là bệnh nhân tâm thần mà còn dám để một bệnh nhân tâm thần chăm sóc con gái? Lại còn bị nhốt trong phòng ngủ hơn mười ngày, người ba này không quan tâm luôn ư2 Chuyện quỷ gì vậy trời!"
Mẹ của cô gái quả thực rất đáng ghét, nhưng người phát bệnh tâm thần vốn không thể kiểm soát được, mà một người bình thường như ba cô bé mới kẻ có tội ác tày trời.
Là phụ nữ, việc đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ là điều dễ dàng nhất. Tề Tú Lan là một người mẹ cưng chiều con cái, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi khẳng định: "Nếu con gái tôi không may bị bệnh tâm thân thì tôi nhất định sẽ cắt bỏ tử cung và tuyệt dục trước khi mang thai con bé.”
Điều này cũng để tránh được một số bi kịch có thể đoán trước. Vương Phong cảm động vô cùng, nhìn đồng hồ đếm ngược của ứng dụng ship hàng trên điện thoại di động, nếu quá thời gian sẽ tự động hủy bỏ. Vương Phong do dự, anh ấy thử thăm dò hỏi: "Bà chủ, nếu như tôi nhận đơn thì tiếp theo phải làm như thế nào?"
Phó Văn mang vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đã nhận đơn rồi thì cứ đi giao hàng đi." Vương Phong khó có thể tin nhìn Phó Vãn, cô đã biết bên trong cửa phòng số 04 là quỷ rồi mà còn muốn anh ấy đi đưa ư?
Vương Phong không khỏi suy đoán nói: "Bà chủ, cô... có phải cô muốn đi giao đồ ăn với tôi không?”
Vương Phong cảm thấy cảnh này của mình giống như mấy cảnh trên phim truyền hình, không phải những vị thầy Phong Thủy kia sẽ đích thân tới đó sao? Vương Phong cảm thấy nếu có Phó Vãn đi cùng anh ấy, anh ấy sẽ không còn sợ hãi nữa.
Không thấy con quỷ nhỏ đó vẫn đang co ro trong nắp cống, không dám ra ngoài sao?
Bà chủ này chắc chắn là một tay tài ba trong việc đối phó với lũ quỷ nhỏ. Phó Vãn: “Tôi không đi."
Vương Phong sợ đến tái mặt, Phó Vẫn không đi ư? Vậy có nghĩa là anh ấy phải đi một mình ư?
Anh ấy đã bị dọa sợ đến nỗi không dám trở về nhà riêng của mình, giờ lại để anh ấy trở lại căn phòng đó một mình ư? Anh ấy sẽ phát điên mắt!
Triệu Dương lập tức lộ ra vẻ đồng tình. Lúc đầu cậu ấy gặp quỷ trong vườn nho đã gặp ác mộng suốt đêm, kể từ đó, không ai trong nhà cậu ấy dám đến vườn nho nữa.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với một hồn ma với việc phải đến đó dù biết trước là có ma vốn dĩ đã không cùng mức độ kinh hoàng rồi.
Triệu Dương không khỏi hỏi: "Anh Vương, anh có làm chuyện gì có lỗi với bọn họ không? Tại sao bọn họ lại chú ý tới anh?"
Không phải tất cả ma quỷ ở Trung Quốc đều chú ý đến việc trả thù sao? Mấy hồn ma bé nhỏ trong vườn nho nhà họ Triệu có quan hệ họ hàng với gia đình họ nên mới đi tìm anh trai và chị dâu.
TÈ Tú Lan nghe vậy, liếc nhìn cây hòe tinh già đang chậm rãi rửa bát, hừ lạnh một tiếng không đồng ý.
Thế giới rộng lớn như thế, luôn có một hoặc hai người không có mắt làm chuyện xấu.
Mặt Vương Phong đỏ bừng, không ngừng vung vẩy đôi bàn tay chai sạn, vô cùng kiên quyết nói: "Không, cả đời tôi chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm cả!" Hơn nữa chuyện một người mẹ bị bệnh tâm thần giết chết con gái mình vốn là một vụ án mạng, anh ấy làm gì có lá gan này.
Phó Vãn gật đầu nói: "Cái chết của bọn họ quả thật không liên quan gì đến anh. Sở dĩ bọn họ tìm đến anh... có lẽ bọn họ cho rằng anh là người tốt. Bọn họ đã liên lạc bảy ngày rồi mà anh chưa từng từ chối, nên họ ngầm cho rằng là anh đã đồng ý."
Vương Phong quả thực là một anh trai shipper có trái tim nhiệt tình. Sáu tháng trước, anh ấy cũng đã giao đồ ăn đến cho khu dân cư Giang Nam, phát hiện một bà già sống một mình bị ngất xỉu tại nhà nên đã gọi xe cứu thương, sau đó được cả nhà bà lão cảm ơn.
Theo lí thuyết thì làm người tốt sẽ được báo đáp phải không? Tại sao không thù không oán lại đến tìm anh ấy? Cảm thấy anh ấy là người tốt? Anh ấy là người tốt nên mới bị bắt nạt sao?
Liệu trên thế giới này còn có công lý nữa không?
Còn nữa, anh ấy đã ngầm đồng ý từ khi nào chứ? Anh ấy có nói hai từ "đồng ý" đâu?
Phó Vẫn đột nhiên cười lớn: "Làm sao anh biết liệu họ có trả ơn cho anh trong tương lai hay không?”
Đạo trời chú trọng nhân quả. Có nhân thì sẽ có quả.
Nếu làm việc tốt thì sẽ được báo đáp.
Vương Phong nghĩ không ra những tên nhóc đó sẽ báo đáp cho anh ấy cái gì, anh ấy cũng không dám nghĩ tới.
Triệu Dương vốn là người lắm lời, lập tức buột miệng nói: "Sau này nếu bọn họ đầu thai thì sẽ đến nhà anh, có lẽ là một thai bảy đứa?"
Nguyệt Nhi nghe xong bật cười.
Vương Phong sửng sốt: "..."
Cái miệng của thanh niên nhà giàu thế hệ thứ hai này thật là độc ác. Không thể có chuyện lấy lấy oán báo ơn như vậy được!
Phó Văn nhẹ giọng nói: “Đi hay không thì tùy anh, nếu anh không muốn ăn tô mì ăn liền này thì ngủ dưới gốc cây hòe này ba đêm, lát nữa sẽ có người tới bắt chúng. Chuyện này coi như qua.”
Nghe vậy, bà lão hòe tỉnh lập tức quay đầu nhìn Vương Phong, đánh giá khuôn mặt bình thường không có gì nổi trội của Vương Phong, lập tức bất mãn hét lên: "Tại sao chứ? Nhìn cậu ta không đẹp trai chút nào, tại sao phải tới chỗ tôi ngủ? Muốn lợi dụng tôi ư? Tôi muốn Tiểu Tiết cơi
Cha mẹ Tiết Định Khôn: "... !"
Trong lòng họ đã sẵn sàng đào tận gốc rễ cây hòe già này lên rồi.
Nếu không chấp nhận đơn hàng trong vòng năm phút, đơn hàng sẽ tự động bị hủy, mắt thấy chỉ còn hai phút, Vương Phong rơi vào do dự cực độ, anh ấy lúng túng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Nếu đây là người sống, chắc chắn anh ấy sẽ giúp đỡ không chút do dự, nhưng người kia là người chết, hơn nữa còn là quỷ, số lượng lại là con số 7 khổng lồ. Cái chết của họ không phải lỗi của anh ấy. Chẳng lẽ anh ấy thực sự muốn dấn thân vào vùng nước bùn này sao?
Nếu thực sự nhận lệnh, liệu anh ấy có bị giết không? Nếu anh ấy chết, người mẹ già vẫn còn ở quê nhà của anh ấy sẽ ra sao?
Trong đầu Vương Phong tràn ngập nghi vấn, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Nữ quỷ nhỏ đã núp dưới nắp cống cách đó hơn mười mét nhìn trộm, không nhúc nhích tí nào.
Đoàn Đoàn vốn im lặng bấy lâu nay đột nhiên chỉ về hướng nữ quỷ nhỏ nói: "Mẹ, hình như chị đó rất buồn, nhưng muốn khóc mà không được." Sau khi thành quỷ không thể khóc nhưng Đoàn Đoàn có thể cảm nhận được cảm xúc của quỷ.
Giống như Thu Thu thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng Đoàn Đoàn có thể cảm nhận được Thu Thu là một đứa trẻ ngoan, sẽ không làm tổn thương cậu bé, không giống như các cô dì quỷ khác.
Vương Phong hơi giật mình, tâm tình cực kỳ phức tạp, tay cầm điện thoại vẫn còn do dự.
Triệu Côn Minh và những người khác đều không lên tiếng, họ đều hiểu cho Vương Phong. Cho dù Vương Phong có từ chối nhận lệnh thì cũng hợp lý, dù sao thì chuyện này cũng không hề liên quan đến anh ấy.
Đồng hồ đếm ngược nhận đơn chỉ còn 1 phút, Vương Phong hỏi câu cuối cùng: "Bà chủ, tại sao tôi lại thấy trong nhà cô nhóc đó có nhiều hũ tro cốt như vậy? Những hũ tro cốt này không mang đi chôn sao?”
Triệu Dương và những người khác đã nhìn thấy trên tin tức. Ngày nay, nghĩa trang không chỉ đắt đỏ mà còn chỉ có giá trị trong hai mươi năm. Không ít người mua nhà để cắt tro cốt của mình ở đó, Vương Phong chắc hẳn đã gặp phải chuyện này rồi. Phó Vãn hơi bằm ngón tay, nói: "Ba cô ấy đã bán căn hộ có quỷ này với giá thấp, đồng thời cũng bán tro cốt của cô ấy."
Câu nói này khiến tất cả những người có mặt tại chỗ đều ngây người, Vương Phong đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc hét lên.
"Cái gì? Bán tro? Tro cốt? Ba cô bé đã bán nó ưữ?”
Điều này khiến ai cũng khó hiểu. Một người vợ mắc bệnh tâm thần đã tra tấn và giết chết con gái mình, còn ba ruột thì bán tro cốt của con gái mình. Thế giới này thực sự có rất nhiều sự khác biệt, khiến ai ai cũng khiếp sợ Vương Phong nghĩ tới nữ quỷ nhỏ, mặc dù đêm qua đã dọa anh ấy đến tè ra quần nhưng hình như cô bé cũng không làm gì anh ấy. Ngay cả khi anh ấy cho cô bé uống nước khoáng có vấn đề khiến cô bé đau đớn lăn lộn trên sàn, nhưng cô bé lại không hề trả thù anh ấy.
Vương Phong là một thanh niên nhiệt huyết, khí huyết đột nhiên dâng trào nên khi nhìn vào giao diện nhận lệnh chỉ còn lại "5,4,
Trước khi con số nhảy về 0, Vương Phong bắm vào nhận lệnh. Khi Vương Phong nhìn thấy trang xác nhận đơn hàng đã thay đổi, tim anh ấy đập như trống.
Triệu Dương ở một bên nhìn đến nỗi cảm động, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Anh Vương, anh đúng là một người đàn ông chân chính, thật lợi hại." Nếu là cậu ấy, Triệu Dương đây không chắc mình có dám lội xuống vũng bùn này hay không.
Trong đầu Vương Phong vẫn còn mơ hồ, gãi gãi mái tóc không tính là sạch sẽ, háo hức hỏi Phó Văn: "Bà chủ, bây giờ tôi có nên đến nhà họ Thương lấy đồ ăn ư? Sau đó giao hàng à? Sau khi đưa đến thì tôi nên làm gì? Tôi có để đồ ăn ở cửa rồi rời đi không?"
Phó Văn thì thầm điều gì đó với anh ấy, Vương Phong sợ đến tái mặt, hai chân ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ run rầy điên cuồng.
Con mẹ nói! Bây giờ hối hận có phải đã muộn rồi không?
Vương Phong đột nhiên không dám đi nữal Phó Vẫn nói thêm: "Nhận lệnh tương đương với việc đồng ý với yêu cầu của ma quỷ. Nếu anh không hoàn thành, chúng sẽ công khai quấn lây anh." Đoàn Đoàn nhìn vẻ mặt sợ hãi của Vương Phong, dùng giọng ngọt ngào nói: "Chú Vương đừng sợ. Mặc dù có một số quỷ trông đáng sợ nhưng không hẳn là kẻ xấu đâu, quen rồi thì sẽ không sợ nữa.”
Vương Phong sắp òa khóc, không ngừng nói: “Tôi sợ, tôi thật sự sợ." Hơn nữa anh ấy cũng không cần làm quen với việc nhìn thấy ma! Vương Phong muốn phỉ nhổ sự nhiệt tình vừa nãy của mình. Anh ấy là người giao đồ ăn chứ không phải cảnh sát. Làm sao anh ấy có thể làm chúa cứu thế được? Phó Vẫn nói: "Có kính không?”
Triệu Dương lập tức nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, sải bước đến chiếc siêu xe màu xanh của mình, từ trong xe lấy ra một cặp kính râm.
"Đầu bếp Phó, kính râm có dùng được không?"
Phó Vãn gật đầu, bảo Triệu Dương hái hai lá hòe tươi, khiến bà cụ không ngừng rên rỉ: "Đau quá, đau quá, cậu làm tôi đau, phải bồi thường." Triệu Dương rùng mình sợ run người, sợ cây hòe tinh này lại nhắm vào mình, đến lúc đó cậu ấy và Tiết Định Khôn sẽ anh không ra anh, em không ra em, cùng nhau phục vụ bà già hòe tinh này.
Phó Văn dùng lá hòe nhẹ nhàng lau hai tròng kính, thầm niệm một câu thần chú truyền vào một chút linh lực, sau đó đưa kính râm cho Vương Phong: "Sau khi mang đồ ăn đến, nếu sợ hãi thì cứ đeo vào.”
Đôi mắt của mọi người đột nhiên mở to, mọi người đều nhìn anh ấy với ánh mắt ghen tị.
Đây có phải là pháp khí không?
Đây là pháp khí do chính đầu bếp Phó chế tạo!
Có phải nó lợi hại hơn so với bùa bình an không?
Vương Phong do dự nhìn Triệu Dương. Kính râm của nhà giàu đời thứ hai này hẳn là không hề rẻ nhỉ?
Triệu Dương vỗ vỗ Vương Phong trên vai nói: "Không sao đâu anh Vương, anh cứ coi đây là quà của tôi đi."
Trên mặt Vương Phong lộ ra vẻ biết ơn, Vương Phong dùng cả hai tay nhận lấy chiếc kính râm từ Phó Vãn, cần thận nhét vào túi áo khoác.
Vương Phong uống một ngụm nước mì, như đang cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho bản thân. Anh ấy chuyển 518 nhân dân tệ cho Phó Văn qua WeChat, sau đó giống như một người lính xông vào chiến trường, đi đến con xe điện ship hàng, gạt chân trống lên rồi cưỡi xe đi.