Chương 69:
Chương 69:Chương 69:
Chương 69:
Vừa vặn tay ga, con xe điện nhỏ phóng đi chỉ để lại dư ảnh trên đường. Đoàn Đoàn chớp mắt kêu lên: "Mẹ ơi, con quỷ trên nắp cống đã biến mắt rồi". Phó Vãn gật đầu: "Ừm, cô nhóc đi theo rồi."
Trời đã khuya, những người trung niên như Tiết Quốc Thành đã sớm buôn ngủ. Sau khi Vương Phong rời đi, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến khiến họ không thể chịu đựng được nữa.
Triệu Dương và Đàm Nguyệt Nhi vẫn còn hưng phần hỏi: "Đầu bếp Phó, khi nào thì đóng cửa quán? Nếu không chúng tôi đưa hai người về ha?" Phó Vãn lắc đầu: "Tôi còn có khách, mấy người đi trước đi." Triệu Côn Minh muốn nói cô nhi quả phụ đêm khuya dễ gặp nguy hiểm, nhưng lại nghĩ đến thủ đoạn khó lường của Phó Vẫn đành phải im lặng. Họ chào tạm biệt Phó Văn rồi lần lượt lên những chiếc ô tô sang trọng đỗ bên đường.
Linh hồn cây hòe già lảo đảo đi về phía cửa số xe của Tiết Quốc Thành và Tễ Tú Lan rồi nói: "Ba vợ, mẹ chồng, hãy hãy chăm sóc Tiểu Tiết thật tốt... Mây người có biết kính già yêu trẻ không!"
Bà lão hòe tinh chưa kịp nói xong thì Tiết Quốc Thành đã đạp ga phóng xe đi, thổi cho bà lão hòe tinh một ngụm khí thải ô tô.
Trong đêm khuya, bướm đêm lảng vảng quanh ánh đèn đường mờ ảo, hầu như không thấy người qua đường.
Phó Vãn nhìn thấy Đoàn Đoàn lấy tay dụi mắt: "Buôn ngủ à?" Đoàn Đoàn ngượng ngùng gật đầu.
Phó Vãn ngồi xuống ghế và đưa tay về phía Đoàn Đoàn, cậu bé đỏ mặt và lao vào vòng tay của Phó Văn.
Phó Vãn để Đoàn Đoàn ngồi vào lòng cô, vòng tay ôm lấy cậu bé."Sau này nếu thấy buôn ngủ thì cứ ở nhà ngủ đi."
Đoàn Đoàn đột nhiên tỉnh dậy, nắm lấy tay áo Phó Vãn, căng thẳng nói: "Con muốn làm việc với mẹ."
Phó Vãn nhẹ nhàng ừ một tiếng, dùng lòng bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ vào lưng Đoàn Đoàn.
Ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của mẹ, Đoàn Đoàn càng buồn ngủ hơn, cậu bé kéo mạnh góc áo của Phó Văn, thấp giọng lắm bẩm: "Mẹ, sau này Đoàn Đoàn cũng sẽ nấu ăn cho mẹ. Đoàn Đoàn muốn ăn cơm cùng mẹ... ừm...'" Phó Vãn cụp mắt xuống trầm tư, cả nhà cùng nhau ăn cơm thực sự là một cách rất quan trọng để bày tỏ tình cảm.
Điều cô mong chờ nhất trước đây là cả gia đình cùng nhau ăn cơm và trò chuyện về những điều thú vị ở trường bên trong phòng ăn. Luôn luôn có tiếng cười và tiếng cười trên bàn ăn của họ.
Việc ba của Đoàn Đoàn đã chết không sao cả, cô cũng có thể ngồi ăn chung bàn với Đoàn Đoàn.
Hệ thống hiện ra: [Kí chủ, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô đã thu được công thức cơm dạy làm cơm chiên. ]
Phó Vãn: "Ò."
Cô biết.
Hệ thống nhắc nhở: [ Kí chủ, cô đã ăn hết mì ăn liền, đề nghị đổi sang thực đơn mới. Cơm chiên khá ngon đó. ]
Phó Vãn: "Có thể cân nhắc."
Hệ thống mỹ thực đã cảm động rơi nước mắt, cuối cùng chuyện này đã đi đúng hướng rồi ư?
Kí chủ tự tay làm cơm chiên, trong tương lai sẽ có vô số thực khách xếp hàng vì món cơm chiên do kí chủ làm.
Thậm chí sẽ có những thực khách tranh giành một đĩa cơm chiên! Hệ thống đã thấy cảnh tượng nỗi tiếng này vô số lần từ những kí chủ khác, nhưng lần nào nhìn cũng thấy rất thích.
Đây mới là bí mật thực sự của món ăn ngon.
Tối nay tâm trạng Phó Vãn rất ổn, hệ thống mỹ thực cùng Phó Vấn trò chuyện rất nhiều.
Mặc dù Phó Vãn kiếm được không ít tiền, nhưng thực sự có quá ít thực khách. Hệ thống mỹ thực nói: [Ký chủ có cân nhắc chuyển hướng PR không? Phát sóng trực tiếp, video ngắn hoặc triển khai chương trình đồ ăn mang về, sử dụng sức mạnh của Internet để tăng lượng khách hàng. ]
Phó Vãn không phải là một nhà huyền bí cứng đầu trong thời đại mới nên cũng có những ý tưởng mới. Cô gật đầu nói: "Có thể cân nhắc."
Hệ thống mỹ thực hài lòng: [Đã muộn rồi mà ký chủ còn chưa về nhà sao? Mọi người đều chìm vào giác ngủ rồi. ]
Phó Vãn vỗ vỗ lưng Đoàn Đoàn, nhẹ giọng nói: "Dậy."
Bởi vì có Phó Vãn ở đó, Đoàn Đoàn không bị muỗi hút máu làm phiền nên ngủ rất ngon lành, khi có người đến cậu bé cũng không tỉnh dậy.
Chu Kiều Kiều đang ngồi trên một chiếc ô tô màu đen ở phía xa, cô ta kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước quây bán đồ ăn phía xa.
Đúng là Phó Vẫn...
Cậu bé mà cô đang ôm trong tay chính là con rơi của cô và người đàn ông không biết từ đâu ra.
Trong lòng Chu Kiều Kiều rối bời, không nói ra được cảm xúc, nhưng lại mơ hồ có phần may mắn.
Mặc dù nhà họ Phó không khá giả nhưng Phó Vãn trước đây vẫn là con gái lớn của Phúc Mãn nên chi phí ăn mặc của cô cũng không hề rẻ.
Bây giờ cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, gia đình cô cũng không còn nữa, tài sản cũng bị chia hết, cô chỉ có thể dắt theo đứa con rơi này mở một quán hàng bên ngoài để kiếm chút tiền sinh hoạt đáng thương. Hơn nữa làm gì có ai mở sạp đêm hôm khuya khoắt, ai biết có phải là mở quây đứng đắn không.
Dù sao bây giờ Phó Vẫn cũng chỉ đủ ăn.
Với tính cách khúm núm kia của Phó Văn, cô sẽ không dám lớn tiếng với người khác, Chu Kiều Kiều cảm thấy rằng ngay cả khi Phó Vãn biết rằng cô ta đã lừa cô vào từ đường của nhà họ Thẩm, Phó Văn cũng không dám làm gì cả. Chẳng qua chỉ dạy cho cô một bài học, tốt nhất là dọa Phó Vãn rời khỏi Ninh Thành. Chu Kiều Kiều ngôi trong xe nhưng không xuống xe, ngược lại cô ta nhìn mấy tên cà lơ phất phơ đầu vàng hướng về phía Phó Vãn vây quanh."Bà chủ, sao đêm khuya khoắt lại còn mở quán? Bán bia hay đồ nướng không? Cho anh em chúng tôi mấy món đầy đủ đi!" Người đàn ông có vết sẹo cằm đầu nhìn thẳng vào mặt Phó Văn, giọng điệu khinh thường nói.
Một trong những người hầu nhỏ đi theo là tóc vàng cười khúc khích: "Anh Bưu, anh nhìn đi, cô gái này trông khá đẹp, nếu không chúng ta tính phí ít hơn đi."
"Quả thực khá đẹp." Anh Bưu trả lời, mỉm cười rồi đưa tay về phía Phó Vẫn. Bàn tay đột nhiên lơ lửng trên không, anh Bưu đột nhiên "xuýt một tiếng-" rồi hít một hơi.
Anh Bưu rụt tay lại, sửng sốt khi nhìn thấy một vết máu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay.
Lòng bàn tay của hắn bị thương từ khi nào?
Vừa rồi rõ ràng vẫn ổn!
Dù có ngốc đến đâu cũng sẽ không biết lòng bàn tay của mình bị trầy xước.
Mấy tên đàn em cũng sợ hãi trước cảnh tượng này. Tên đầu vàng chỉ vào cây hòe già, nhỏ giọng nói: “Anh Bưu, nghe nói nơi này xui xẻo lắm, trước đó đã có bảy tám đứa con nít chết rồi."
"Chẳng lẽ anh đã gặp phải chuyện gì không sạch sẽ rồi?"
Câu hòe tinh già nghe vậy không vui, lảo đảo bước tới: "Cậu đang nói cái gì vậy? Cây hòe già không sạch sẽ là sao cơ? Tôi thấy mấy người mới là thứ không sạch sẽ!"
Một số tên côn đồ nhìn chằm chằm vào bà lão một cách thích thú. "Bà lão à, hơn nửa đêm không ngủ mà lang thang ở đây, bà cho rằng cuộc đời của bà quá dài phải không?”
Một tên trong đó có mái tóc dài che một bên mắt, không nhịn được bước tới, kẽ đẩy một cái: "Cút đi."
Tay hắn vừa chạm vào bả vai của bà lão hòe tinh thì bà lão đã ngã xuống đất, kêu lên một cách quỷ dị: "Ôi dồi ôi—~ Đánh người rồi, tôi không đứng dậy được, cứu tôi với, thanh niên đánh bà già, sắp chết người rồi."
Mấy tên côn đồ: "..."
Con mẹ nó, đụng phải đồ sứ rồi!
Sao mà hơn nửa đêm rồi vẫn còn gặp bà lão ăn vạ thế này?
Mọi người đều có chút choáng váng, tên côn đồ gần như sợ hãi kêu lên, nhanh chóng nói: "Tôi không dùng sức, tôi thật sự không dùng sức!" Bà ấy chỉ nói bọn họ tới hù dọa bà chủ quán chứ không hề đề cập đến việc có một bà già mà.
Ngày nay đàn ông và phụ nữ lớn tuổi chắc chắn không dễ đối phó. Anh Bưu cũng không ngờ rằng xuất sư bất lợi, cộng thêm việc trên lòng bàn tay hắn còn có những vết máu khó hiểu khiến hắn luôn cảm thấy nơi này có chút tà ma, muốn cùng các anh em chạy trốn ngay lập tức.
Giọng nói của bà chủ quán từ phía sau vang lên: "Chờ một chút." Âm thanh cực kỳ dễ chịu và thoải mái.
"Tiểu Bạch, cha mẹ cậu mắt sớm, cậu ra ngoài làm shipper và bồi bàn, bình thường làm nhân viên pha chế trong quán bar. Hai ngày trước, cậu lỡ làm vỡ một chai rượu nổi tiếng trị giá 8 vạn nhân dân tệ nhưng đã giấu đi nên không bị phát hiện."
"Đại Quất, vốn dĩ cậu học tập rất xuất sắc, từ một thôn làng xa xôi thi đậu vào trường cấp hai trọng điểm tỉnh Ninh Thành, nhưng thành tích học tập lại từ đầu gà biến thành đuôi phượng, từ đó rơi vào xuống không thể vực dậy nổi. Hôm qua, cậu đã gọi điện cho mẹ và nói rằng cậu đứng top 10 của lớp trong bài kiểm tra thử."
"Tam Hoa, cậu nói dối mình đã ngủ với mười chín cô gái, nhưng cậu vẫn là xử nam."
"Bò sữa, ba mất, mẹ lấy chồng khác, đang nuôi một đứa em gái đang học cấp 3, không nỡ ăn không nỡ mặc, gân đây thường xuyên thấy đau bụng. Đến bệnh viện kiểm tra đi, nếu không cứ đợi tới điện Diêm vương tình diện đi." Vài người:”... II”
Lây anh Bưu câm đầu, vẻ mặt của mấy người thay đổi đáng kẻ, anh Bưu lại càng bồn chồn hơn. Hai đêm trước quả thực hắn đã làm vỡ một chai rượu vang đỏ trị giá 8 vạn nhân dân tệ.
Bà chủ biết chuyện này từ đâu?
Vẻ mặt đầu vàng trông cũng không được khỏe lắm. Tối qua cậu ta đã gọi điện cho mẹ và nói rằng mình đã vượt qua kỳ thi, còn đứng thứ mười trong lớp khiến mẹ cậu ta rất vui.
Quả thực gần đây tên nhóc cao to kia cảm thấy bị đau bụng.
Về phần Tam Hoa?? Con mẹ nó, cậu ta vẫn còn là xử nam à? Không phải cậu ta suốt ngày khoe khoang về việc đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ cả ngày sao?"Tiểu Bạch, đại quất, tam hoa, bò sữa... đây không phải là mèo sao?” Khóe miệng anh Bưu co giật nói.
Anh Bưu học theo anime nên nhuộm cho mình một đầu tóc bạc bạch kim, đây là tóc bạch kim mà, sao lại thành tiểu bạch rồi.
Tên Đại Quất quất lại khá hợp với mái tóc vàng.
Bò sữa hình như là màu đen trắng. Tên nhóc đô con kia trước đây đã nhuộm tóc màu trắng, nhưng gần đây tóc dài ra, tóc nhuộm cũng phai màu, quả thực là trắng đen đan xem giống như một con mèo bò.
Chẳng qua tam hoa nghĩa là gì?
A Phi có mái tóc đen, không hề có ba màu! Đầu vàng nhỏ là người có học nhất ở đây nhìn A Phi đang đỏ bừng bừng mặt, nhỏ giọng nói: "Chuyện là. . nghe nói mèo tam thể đực không có khả năng sinh sản..."
Một số người đồng loạt nhìn A Phi với vẻ mặt tò mò.
A Phi như nhận lấy sự sỉ nhục sâu sắc. Cậu ta vừa xấu hỗ vừa tức giận hét lên: "Nhảm nhí, tôi có thể sinh con. Tôi đã ngủ với rất nhiều phụ nữ. Tôi... tôi... tôi về nhà trước."
A Phi bỏ chạy vào con hẻm mà không thèm quay đầu lại. Những người khác quay lại nhìn Phó Văn, bà chủ mang mặt yên bình và dịu dàng ôm đứa con đang ngủ trong lòng, tim họ đập thình thịch. Nơi này quá tà môn rồi.
Chạy maul
Anh Bưu dẫn hai người còn lại nhanh chân bỏ chạy.
Mặt khác, Đại Tráng không khỏi sờ bụng mình, chẳng lẽ cậu ta thật sự phải đến điện Diêm vương trình diện sao?
Chu Kiều Kiều thấy bọn họ chạy trốn còn nhanh hơn so với bắt kỳ ai khác, vì họ ở rất xa cô ta không nghe thấy họ nói gì, cô ta lập tức hạ cửa số xe xuống, giận dữ hét lên: "Sao các anh lại chạy? Quay lại Quay lại nhanh lên!" Nhóm người này có thể không có năng lực nào khác, nhưng tốc độ chạy trốn của họ cực kỳ ngoạn mục, cả đám người biến mất trong nháy mắt. Tà môn quá rồi. Trong lòng Chu Kiều Kiều đang mắng những người này ngu ngốc, đột nhiên quay đầu lại———
Xuyên qua kính chắn gió ô tô, Chu Kiều Kiều bắt gặp ánh mắt đầy ân ý của Phó Vãn, cô ta vô cớ sửng sốt, vội vàng cúi đầu.
Phó Vãn bế Đoàn Đoàn đang ngủ say lên, đá bà cụ vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Giúp tôi đây xe về nhà."
Trên thực tế, cây hòe tỉnh già không có năng lực rời khỏi vùng lân cận của bản thể, nhưng có Phó Văn ở đây thì không thành vấn đề.
Bà lão khom lưng không dám nói nhiều, đứng dậy thu dọn chiếc bàn nhỏ, dùng đôi tay già nua đây nó về phía trước. "Đại sư đại sư-”