Chương 70:
Chương 70:Chương 70:
Chương 70:
Phó Vãn vỗ vỗ lưng Đoàn Đoàn: "Gọi đầu bép."
Đôi mắt của bà lão toát ra ánh sáng không hợp với khuôn mặt của bà: "Đầu bếp, đầu bếp, tôi có thể trở nên xinh đẹp hơn được không?”
Phó Vãn: "Có thê."
Tỉnh quái tu luyện có thể giữ được khuôn mặt ở trạng thái đỉnh cao. Chẳng qua là cây hòe tinh già này có âm khí tự nhiên nhưng lại không biết phương pháp tu luyện nên chỉ có thể giữ bộ dáng già nua theo tuổi trăm năm của mình. Đôi mắt của bà lão hòe tỉnh trở nên sáng hơn: "Đầu bếp, cô có thể dạy tôi không? Nếu tôi trở thành một cô gái trẻ, có phải tôi sẽ làm tiểu Tiết mê đến chết không?"
Phó Văn đi vào trong khu dân cư: "Còn tùy tâm vào trạng của tôi." Cây hòe tỉnh nghe thấy hấp dẫn, vui vẻ đậu xe đậu vô bãi đất trống, sau đó bị Phó Vãn bảo quay lại chỗ tế đàn dưới cây. Khi Phó Vãn đang định lên lầu về nhà thì một giọng nói hùng hậu vang lên từ phía sau:
"Tiểu Phó, muộn thế này rồi mới bán xong sao? Ợ———"
Phó Văn quay lại, nhận ra đó là chủ nhà Dương Chắn Vinh, khuôn mặt ngăm đen của anh ấy hơi đỏ lên, trên người có mùi rượu, anh ấy vừa mới uống rượu trong vườn hoa của khu dân cư
Phó Vãn gật đầu rồi đi lên lầu, Dương Chắn Vinh cũng lên lầu theo, xoa mặt muốn giúp Phó Vãn bế đứa bé, nhưng Phó Vãn từ chối.
Dương Chấn Vinh hâm mộ rồi thở dài nói: "Nếu mẹ của Đóa Đóa cũng yêu thương con mình như cô thì thật tốt."
Nhìn thấy Phó Vãn nhướn mày, Dương Chắn Vinh bổ sung: "Gần đây tôi bận quá, lò mỗ còn hẹn tôi đi xem lợn. Đóa Đóa được nghỉ ở trường mẫu giáo, vốn dĩ tôi muốn mẹ con bé chăm sóc con bé vài ngày, nhưng mẹ con bé nói muốn đi hẹn hò với bạn trai nên không muốn."
Dương Chấn Vinh không còn cách nào khác nên đành phải đưa con gái đi cùng khi đi chợ bán thịt. Phó Vẫn nói: “Anh Dương hãy nhớ kỹ lời tôi nói lúc trước." Nói xong, Phó Vãn bế Đoàn Đoàn vào nhà thuê.
Tâm trí của Dương Chấn Vinh vốn đã hỗn độn sau khi uống rượu, anh ấy không thể nhớ rõ Phó Văn đã nói gì, hình như là không được để Đóa Đóa chơi với thỏ, hay là không được tháo dây buộc tóc trong ba ngày nhỉ?
Theo chỉ dẫn của Phó Vãn, Vương Phong không đến nhà hàng để lấy đồ ăn mà cưỡi con xe điện nhỏ trực tiếp đến Khu dân cư Giang Nam.
Trời khuya không bóng người, nhân viên bảo vệ khu dân cư đang ngủ gật ở cửa. Vương Phong đỗ eDonkey ở ngoài, lấy chai nước khoáng rỗng tối qua từ trong túi ra, lo lắng bước vào sảnh vào của tòa nhà. Mỗi bước đi của anh ấy đều vô cùng chậm chạp và khó khăn.
Lần trước đến đó anh ấy không biết gì cả, nhưng lần này anh ấy biết tất cả. Cái khác không nói, nếu một cô gái chết ở cửa số 04 trên tầng 18 thì đó chắc chắn là một ngôi nhà ma ám!
Vương Phong đứng ở cửa thang máy, chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị. Là một số bình thường.
Thang máy đến tầng một, mở cửa sang hai bên.
Vương Phong hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần bước vào trong. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một cô bé bất ngờ xuất hiện ở lối vào thang máy, cô bé đang cố gắng đi vào thang máy.
Cửa thang máy không cảm nhận được có người nên đóng của như bình thường, các cánh cửa va vào nhau phát ra tiếng va chạm.
Vương Phong bám vào cửa thang máy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Đầu của cô bé bị cửa thang máy đóng chặt đè nát, máu dày đặc chảy xuống. Nữ quỷ nhỏ chắp hai nửa đầu lại với nhau một cách thờ ơ, cô nhóc dùng đôi bàn tay nhợt nhạt nắm lấy vết máu bản thỉu trên người nhét vào miệng ăn, chuyên tâm tự cung tự cấp. Vương Phong: "...”
Holy shit
Thật đáng sợi
Mặc dù đã nhìn thấy nữ quỷ nhỏ này nhiều lần nhưng Vương Phong vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nữ quỷ nhỏ ngắng đầu hướng Vương Phong nở nụ cười, nhưng răng vẫn còn dính máu: "Ba."
Vương Phong: ... Cứu tôi với, đầu bếp Phó ơïil
Vương Phong không muốn trả lời, anh ấy nhắm mắt lại, giả vờ như không nhìn thấy.
Thang máy chậm rãi đi lên tâng mười tám, Vương Phong càng ngày càng bắt an.
Thậm chí còn có một tia tiếc nuối mơ hồ. Tại sao nửa đêm lại phải làm anh hùng chứ? Một shipper giao hàng nghèo như anh ấy giả bộ làm Chúa cứu thế làm gì?
Cửa thang máy mở ra, cô bé có chút lo lắng khi thấy Vương Phong vẫn chưa đi ra.
Vương Phong cảm thấy tay trái lạnh lẽo, giống như đột nhiên cho tay vào tủ lạnh, bị nữ quỷ nhỏ kéo ra khỏi thang máy, từng bước đi về phía số 04. Đã từng xảy ra vụ án bạo hành trẻ em dẫn đến tử vong ở phòng 04 này nên hàng xóm cho rằng đây là ngôi nhà ma ám xui xẻo. Hầu hết hàng xóm cùng tầng đã chuyển đi nên tầng này trống rỗng, không còn sự sống. Vương Phong nhìn thấy bên trái là lối thoát hiểm, lập tức nhớ tới cảnh tượng kịch liệt đem qua, hai chân run rấy,"Tôi không đi, tôi muốn về nhà." Có liên quan gì tới anh ấy đâu!
Nữ quỷ nhỏ dừng bước, ánh mắt thay đổi, dùng ánh mắt ác ý nhìn thẳng vào Vương Phong.
Sau đó, bàn tay lạnh lẽo tóm lây Vương Phong, từng bước một đi về phía căn hộ số 04 như kéo một con chó chết.
Vương Phong võ thật chặt cánh tay gầy gò của nữ quỷ nhỏ, nhưng nó tựa như nặng ngàn cân, nữ quỷ nhỏ vẫn bắt động.
Vương Phong lập tức mắng: "Mi đối xử với ba mình như vậy à? Không có chút kính trọng nào với ba mi vậy!”
Nữ quỷ nhỏ sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Phong, thấy cánh tay mình kéo tay Vương Phong tạo thành một vòng tròn màu đen tím, còn có âm khí thắm vào trong đó.
Nữ quỷ nhỏ không nói gì, chỉ buông ra.
Đến trước cửa số 04, sắc mặt Vương Phong tái nhợt, nghiêm mặt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười vốn chỉ dành cho chàng trai giao hàng, giơ tay gõ cửa, giọng nói run rây thành từng đợt lớn: "Xin chào, tôi, tôi đến đưa, đưa đồ ăn." Cánh cửa cọt kẹt mở ra, nhưng trong phòng không còn tối tăm như lần trước. Trong phòng khách, ngọn đèn sợi đốt yếu ớt được bật lên, thỉnh thoảng nhấp nháy.
Lúc này Vương Phong mới để ý thấy phòng khách đã khác lạ, trên sản có vài món đồ chơi rách nát.
Trên tường có hàng dấu tay đẫm máu của trẻ em, máu chảy theo dấu tay tạo thành một vệt máu kinh hoàng.
Trên dấu tay đẫm máu của đứa trẻ có hai chữ - "Quỷ Mẫu" cùng ngày tháng được viết bằng máu.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Vương Phong chú ý tới ngày tháng là tối nay.
Tầm nhìn của Vương Phong đột nhiên thay đổi, cả người hoàn toàn mơ hồ.
Nhà, thay đồi. Trên tường không có vết tay đẫm máu, thay vào đó là bức chân dung của một gia đình ba người, trên sàn cũng không có đồ chơi trẻ em rách nát, thậm chí còn có chút âm áp.
Bên trái có một chiếc bàn ăn nhỏ rộng 1,2 mét, trên bàn ăn có một đống thuốc chữa bệnh tâm thần.
"Rằầm, rầm, rằm—"
Có tiếng gõ cửa dữ dội và tiếng kêu yếu ớt từ trong và ngoài phòng ngủ. Một người phụ nữ cầm dao từ trong bếp đi ra, như không nhìn thấy Vương Phong, cô ta cảnh giác đi đến cửa phòng ngủ: "Mày là quỷ, mày muốn làm gì?" Một tiếng kêu yếu ớt của một cô gái từ bên trong truyền đến: "Mẹ... Con không phải quỷ. Con đói quá. Con muốn ăn bánh mì. Con khát quá. Con muốn uống nước."
Người phụ nữ giơ dao chém xung quanh một cách hung bạo. Vương Phong sợ hãi, nhanh chóng đổi vị trí.
"Quỷ, mày là quỷ, trong nhà tao có quỷ, ác quỷ từ trong con gái tao mà ral" Bên trong cửa lại truyền đến tiếng khóc lóc trầm trầm: "Ba, ba, khi nào ba mới về nhà? Ba nói muốn đưa con đi khu vui chơi mà. Tư, Tư muốn đi khu vui chơi... uống nước. Tư Tư không muốn đi công viên giải trí nữa, Tư Tư muốn uống nước, thực sự muốn uống nước."
Vương Phong đột nhiên phát hiện mình đã đến gần cửa phòng ngủ, anh ấy có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ.
Cô bé chạy quanh phòng ngủ, muốn trèo lên cửa số, nhưng cửa số đã khóa. Cô nhóc đang rất khát.
Vương Phong thấy cô tè ra quân, sau đó cô bé tìm cách liếm nước tiểu trên quần. Đôi mắt yếu ớt của cô bé chợt sáng lên, như thể đã tìm ra cách. Tim Vương Phong thắt lại.
Càng về sau, cô bé thậm chí không thể đi tiểu, cô nhóc không có cách nào di chuyển, nằm như một con cá chết trên chiếc giường bẩn thỉu.
Bên ngoài ngôi nhà, người mẹ mắc bệnh tâm thần hoảng sợ hét lên rằng cô nhóc là quỷ.
Sau đó, cô nhóc thực sự biến thành quỷ.
Cả người Vương Phong run rẫy kịch liệt, anh ấy phát hiện mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi. Mọi thứ vừa rồi tựa như ảo ảnh, trước mặt vẫn là phòng khách đầy dấu tay máu của trẻ con.
Một cơn gió mát thổi qua, cửa phòng ngủ cọt kẹt chậm rãi mở ra, mấy con quỷ nhỏ từ bên trong chậm rãi bò ra ngoài.
Họ cùng nhau nở nụ cười ma quái quỷ dị với Vương Phong rồi tiến lại gần Vương Phong, luông khí lạnh từ mọi hướng ập vào mặt khiến Vương Phong hét lên như điên. "Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi, tôi biết một vị Thiên sư rất lợi hại!" Vương Phong khoa tay múa chân, anh ấy nhớ tới pháp khí được làm từ kính râm của nhà giàu đời thứ hai mà Phó Vãn đưa cho.
Phó Vãn nói rằng anh ấy có thể sử dụng nó khi nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm. Lúc này anh ấy gần như sợ bị dọa sợ cho tè ra, một nữ ma nhỏ cùng bảy con quỷ khác xúm lại chắc chắn là khác nhau.
Vương Phong vội vàng lấy kính râm từ trong túi ra, đeo lên sống mũi. Thay đổi! Thay đổi rồi!
Khuôn mặt tái nhợt và đáng sợ của bảy con quỷ nhỏ trước mặt anh ấy thay đổi, chúng trở thành Dưa hấu, lại còn có đôi mắt to tròn.
Vương Phong: "... 2"
Vương Phong không thể tin chớp mắt, bảy miếng dưa hấu đột nhiên biến thành bảy chú lợn con màu hồng đang kêu gào.
Vương Phong: ”...”
Nữ quỷ nhỏ kêu lên: "Bal”
Sáu quỷ nhỏ còn lại hét lên: "Ba ƠI.”
Vương Phong nghe thấy, nhưng giọng nói của bọn họ đều đổi thành Hầu ca.
Bảy giọng nói của Tôn Ngộ Không lọt vào tai, đồng thanh gọi anh ấy là ba. Anh ấy quả thật may mắn khi được Hầu ca gọi là ba. Nỗi sợ hãi lắng xuống ngay lập tức.
Tuy không còn sợ nữa nhưng Vương Phong lại im lặng, im lặng là Cambridge đêm nay(/)
Vương Phong vốn tưởng rằng đây sẽ là một loại pháp khí đỉnh cao có thể dọa đám quỷ nhỏ bỏ chạy tứ phía, nhưng kết quả là...
Đây là bộ lọc video ngắn được thêm vào kính râm à?
Quả nhiên một chén mì tôm 518 tệ không thể không thể tận hưởng dịch vụ có chất lượng quá tốt, Vương Phong vẫn hiểu được đạo lí này.
Có rất nhiều bộ lọc, hầu như tất cả các bộ lọc phổ biến trên nền tảng video ngắn đều có, còn có thể thay đổi chúng trong nháy mắt. Nếu hai mắt nhìn chằm chằm nghĩa là chọn bộ lọc này.
Vương Phong thích dưa hấu hơn nên đổi lại.
Tác dụng của chiếc kính râm này thực sự rất tốt, nỗi sợ hãi của Vương Phong đối với những tên quỷ nhỏ này như rơi thẳng xuống dốc, thậm chí anh ấy còn có hơi buồn cười khi nhìn chằm chằm vào bảy miếng dưa hấu xếp thành một hàng. Bộ lọc được thêm vào... khiến chúng trông khá đáng yêu.
Nữ quỷ nhỏ cầm đầu đang thì thầm gì đó với sáu con quỷ nhỏ còn lại. Giọng nói của họ không phát ra từ môi mà là phát ra từ cổ họng phát giống như tiếng gầm của dã thú.
Vương Phong đoán có lẽ bọn họ đang nói ngôn ngữ của thế giới bên kia - địa ngục. Anh ấy nghe không hiểu nhưng cũng không ngắt lời, anh ấy chỉ thấy sáu miếng dưa hấu còn lại thường xuyên nhìn lại anh ấy với đôi mắt tròn trịa đầy kinh ngạc.
Sau khi bọn họ thảo luận xong, Vương Phong mới hỏi: "Mây đứa thảo luận xong chưa? Có muốn... đi cùng tôi không? Máy đứa gây rối với tôi để tôi đưa mấy đứa ra ngoài phải không?”
Ừm, kể từ khi đeo kính râm lọc, Vương Phong đã tự tin hơn khi nói chuyện. Đầu bếp Phó nói ngôi nhà ma này có những hạn ché đối với ma quỷ khiến chúng không thể rời đi, chỉ có người lạ mới có thể đưa chúng ra ngoài. Sở dĩ nữ quỷ nhỏ có thể đi ra ngoài là bởi vì đêm đó cô bé đã nắm lây cánh tay của Vương Phong nên mới theo anh ấy ra ngoài được.
()được dùng để mô tả một người đang trong trạng thái đáng xấu hổ, khiến khung cảnh trở nên rất im lặng và rất xấu hỗ theo.